
thời gian tiếp xúc, bọn cô đã xưng hô thân mật với nhau.
Triệu Linh cười: “Cậu ta,còn phải chờ cậu ấy trang điểm tỉ mỉ xong,chắc cũng mất cả tiếng.”
Trần Thanh Ngữ cầm menu đưa qua cho Đỗ Mạn Linh : “Uống gì không? Gọi đồ uống đi, nếu chờ Như Như thì không biết đến bao giờ.”
Đỗ Mạn Linh cười cười, cầm menu lật lật sau đó kêu một ly hồng trà cùng một đĩa bánh ngọt. Rồi lại tiếp tục tán gẫu với hai người.
Triệu Linh là một cô gái mạnh mẽ, tính tình lại sáng sủa, thẳng thắng nên khi nói chuyện với cô ấy, cô cảm thấy rất thoải mái. Triệu Linh thường kể cho các cô nghe về các vụ việc mà cô phải xử lí, vì dụ như việc ly hôn, hay các án kiện.
Trần Thanh Ngữ lại là người có tính tình dịu dàng, ôn nhu, có lẽ do hay viết tiểu thuyết hay do vấn đề khác mà cô ấy rất tâm lí, thường là đối tượng chia sẻ cũng như cô vấn của mọi người.
Hàn Như lại là người nóng nảy nhất trong bốn người, cô ấy rất chú ý đến vẻ ngoài của mình cũng như của mọi người, lại rất biết phối hợp trang phục, không hổ là nhà thiết kề thời trang. Hàn Như thường phải ra nước ngoài công tác nên rất biết nhìn người.
Có một lần, khi mọi người đang uống cà phê với nhau, nhìn thấy một cặp rất tình tứ với nhau trong quán, Hàn Như liền cười mỉa nói cô gái ấy là kẻ bắt cá hai tay, mọi người đều không tin, chỉ thấy một lát sau khi chia tay người bạn trai kia, lát sau cô nàng lại được một ông chú bụng bia lái xe hơi tới đón, còn tặng cô nàng một nụ hôn ướt át, có muốn nghĩ khác cũng khó.
Tán gẫu một hồi, vẫn chưa thấy Hàn Như tới, Triệu Linh liền nóng nảy: “Sao bây giờ còn chưa tới!”
Trần Thanh Ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Tới rồi kìa!” – Mọi người nhìn ra cửa kính trong suốt, thì thấy một chiếc xa hơi màu đỏ sành điệu dùng một tư thế rất oách đỗ ở bên đường. Sau đó là một mỹ nữ tóc quăn,trên mặt là chiếc kính mát to tướng, chân dài, gợi cảm bước xuống, tiến về phía này, kéo theo nhiều ánh mắt của mấy anh chàng. Chậc, ngay cả xuất hiện cũng như đang trình diễn thời trang vậy. Người này mắc bệnh nghề nghiệp nặng rồi.
Chương 22
Hàn Như bước vào quán, đi thẳng đến chỗ chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Ngữ, tháo mắt kính ra, dùng đôi mắt hoa đào quyến rũ nhìn một lượt, nói:
-“Xin lỗi, đến trễ!”
Triệu Linh nghe cái giọng điệu cao cao tại thượng không có vẻ gì là muốn xin lỗi của Hàn Như, bật cười, đưa ly nước của mình cho cô, mắng:
-“Giọng điệu của cậu như vậy mà gọi là xin lỗi sao, giọng điệu làmuốn ăn đấm mới đúng.”
Hàn Như nhận lấy ly nước, hút một hơi, sau đó xem thường nói: “Tôi nói mấy người, rõ ràng tin nhắn là “đúng 8 giờ sẽ chuẩn bị, ai xong thì tới trước”. Lần nào các người cũng nhanh như vậy, dùng bộ dạng không có chút ánh sáng nào đến gặp tôi, các người muốn chọc mù mắt tôi sao?”
Nghe Hàn Như mắng, Đỗ Mạn Linh cúi đầu nhìn quần áo của mình hôm nay, ừm, một cái áo tay bèo màu trắng, phần eo được thiết kế hơi co lại, phần vạt áo còn lại thì dài đến mông, hơi phồng ra, hết hợp với chiếc quần jean xanh dài đến nửa bắp chân.Không tồi, nhìn rất được mà.
Hàn Như khẽ liếc mắt qua Đỗ Mạn Linh, thấy hành động của cô, không nhịn được bốc hỏa:
-“Bây giờ cậu đang nghĩ là cậu nhìn rất được đúng hay không, nhìn lại cậu đi, 23 tuổi rồi, chứ không phải là học sinh cấp ba, ăn mặc thanh thuần như vậy để làm gì, thân hình ma quỷ của cậu đâu, bây giờ có nhìn thấy được chút gì đâu, mặc một bộ quần áo ngoài chất liệu ra thì không hề khiến cơ thể cậu nổi bật, nhìn đi nhìn đi, cái phần ngực đánglẽ phải mặc chật một chút, khiến cho nó được ra ngoài ánh sáng, mặc cái này là sao.”
Trần Thanh Ngữ bên cạnh thấy vậy dịch qua một bên, miệng hô nhẹ:
-“Như Như, cậu bình tĩnh một chút!”
-“Bình tĩnh cái gì, đi, đi mua quần áo, tôi nhất định phải tuốt lại các cậu, phải khiến cho đống nam nhân nhìn vào lé mắt, không nhịn được mà nhào vào, xxoo rồi ooxx rồi xoxo.”
Đỗ Mạn linh nhìn Hàn Như như muốn hóa thân thành dì ghẻ, khiếp khiếp sinh sinh nói : “Nhưng những bộ quần áo mà cậu lựa cho tớ, ông xã không cho mặc, còn xé rách.”
Câu nói thành công khiến không khí trở nên trong lành, yên lặng. Đỗ Mạn Linh thấy vậy còn bồi thêm một câu: “Rất lãng phí!”
Câu nói thành công khiến trên trán Hàn Như xuất hiện một dấu cộng là lạ. Hít sâu mấy lần, sau đó cầm lấy cái ly của Đỗ Mạn Linh uống một hơi hết sạch. Trần Thanh Ngữ bên cạnh thấy vậy, cũng góp ý kiến:
-“Phải đó Như Như, mấy bộ quần áo đó, Tư Viễn cũng không cho chị mặc ra ngoài, hơn nữa…em, cũng hiểu.”
Hàn Như nghe tới đây, chợt nhớ đến gương mặt tươi cười của anh trai mình, cùng giọng điệu dịu dàng gọi mình “tiểu Như Như”, sống lưng chợt lạnh hơn.
Triệu Linh lúc này có vẻ không hề để ý nói: “Còn lão Phong nhà tớ, khi tớ định mặc bộ đó ra đường thì ổng cứ như là chết cha, chết mẹ vậy, khóc lóc cầu xin, còn nói gì đừng ra tường, đừng bỏ anh, vài hôm sau thì bộ quần áo cũng mất tích.”
Hàn Như nghe mọi người thấy vậy thì rất khó chịu, cô cũng không hơn gì mọi người, đi mua quần áo sexy về cũng chỉ là để quyến rũ cái đồ cứng đầu kia, ai ngờ anh chẳng những không thích, còn làm mặt lạnh với cô. Bởi thế