
hỉ là một loại cảm tính, có người nói là thăng hoa, nhưng anh tin tưởng đó là biến chất. Biến chất tình yêu, giống như bánh bao đã bị chua, giữ lại thì có ích lợi gì?”
“Anh . . . . . Rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Em cùng Triệu Học Thánh.” Anh dừng lại.
“Tôi với anh ấy thì thế nào?”
“Em xác định em rất yêu cậu ta?” Ánh mắt của anh như kiếm.
“Tôi. . . . . . Dĩ nhiên. Anh ấy là bạn trai của tôi.”
“Cũng bởi vì cậu ta là bạn trai của em, cho nên em yêu cậu ấy sao?” Anh nâng lên khóe môi, đùa cợt đi đến bên cạnh, “Mới vừa rồi cảm giác của anh nói cho anh biết nó không phải như vậy.”
Mới vừa rồi. . . . . .
“Mạnh Đình, anh thật khốn kiếp!” Cô tức điên lên, không hề suy nghĩ đã dơ lên quả đấm đánh tới –
Nhưng quả đấm đến trước mặt anh thì dừng lại, im lìm bất động.
Anh không trốn cũng không tránh, chỉ là mím chặt môi lại, lẳng lặng nhìn cô.”Anh. . . . . .” Ân Đệ hận mình tại sao không xuống tay được!”Đúng, mới vừa rồi là do tôi làm chuyện ngu xuẩn! Là tôi. . . . . . Là do lực ý chí của tôi không kiên định! Nhưng, cũng không có nghĩa là anh có thể nhục nhã tôi!”
“Không có bất kỳ người nào nhục nhã em, nếu như có, cũng là chính là do em xấu hổ mà nghĩ bậy.” Anh chợt đi lên trước, nâng cằm của cô lên, để cho ánh mắt của cô nhìn vào mắt anh.”Anh cũng chỉ muốn em đối mặt với suy nghĩ chân thật nhất của mình.”
Suy nghĩ chân thực nhất? Vừa rồi cô nghĩ muốn dựa vào trong ngực của anh, mặc kệ cho anh muốn làm gì cô. . . . . . Có lẽ anh nói không sai, cô có phản ứng kích động quá độ, nhưng đó là do cô không có cách nào đối mặt với sự xấu hổ của mình.
Cô đang đấu tranh điều này hoàn toàn rơi vào trong mắt Mạnh Đình, mãnh liệt chân tình khiến cho anh không thể giả bộ lạnh lung nữa, “Em có biết em muốn cái gì không, tại sao lại nói không cần?”
Cảm giác tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, đôi môi. . . . . . Ân Đệ có cảm giác trong lòng như đang say, nàng mê mang lẩm bẩm nói: “Anh thì sao? Anh muốn cái gì?”
“Anh muốn em.”
Cô giống như bị đánh mạnh vào đầu. “Muốn” ở đây là muốn cái gì? Là chỉ thân thể sao?
Anh lại nói tiếp: “Anh nghĩ là em biết điều đó.”
Vào giờ khắc này, trong lòng của Ân Đệ chợt vắng lạnh .
Cô tuyệt vọng, tuyệt vọng lắc đầu, “Tôi thừa nhận, là tôi bị anh hấp dẫn, tôi không khống chế được mnh, l ti khng c tự i, đ cho anh nghĩ rng ti. . . . . . Mun anh, ging nh ti vi anh c suy nghĩ ging nhau, điu anh mun, chỉ l theo ti ln giờng, đúng khng?”
Anh hơi ngy ngời, lại theo qun tính gật đầu một ci, pht hiện thần sc của c đột nhin đau đn kịch liệt, anh vội vng gọi: “Ân Ân. . . . . .”
“Đừng gọi ti nữa, khng cho phép anh gọi tôi như vậy, anh có nghe thấy không!” Cô bịt chặt lỗ tai lại, kích động hét lên.”Anh đi đi! Anh đi ngay bây giờ đi!”
“Không, lời của anh còn chưa nói hết –” Hai tay anh giữ chặt bả vai của cô lại, ngăn tâm tình đang kích động của cô lại.
“Tôi không muốn nghe, có được không?” Bị anh đụng chạm, hơi thở của anh khiến cho trái tim cô cứng lại, loại cảm giác đó đối với cô mà nói, là một loại hành hình, một loại giày vò.
Ân Đệ chợt có cảm giác tuyệt vọng, khuôn mặt anh tuấn trước mắt này, là một loại kịch độc làm cho người ta mỉm cười ở dưới cửu tuyền; mà cánh tay nhẹ đỡ lấy bả vai của mình, là nút buộc dây thừng của đao phủ thủ, đang chuẩn bị quàng lên cổ của cô kéo lên. . . . . .
“Anh đi đi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh.” Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, kiên quyết gạt tay của anh ra.
“Đây không phải là lời thật lòng của em.” Anh nói một câu đánh trúng điểm yếu của cô.
Ân Đệ ngẩn người, từ trong suy nghĩ hoảng loạn tỉnh lại, khiến cho cô thẹn quá hóa giận, “Anh cho rằng người đàn bà nào cũng sẽ khuất phục ở trong lòng của anh, say đắm quấn lấy anh sao?”
“Anh không cần những người đàn bà khác, anh chỉ muốn em.”
“Anh đừng mơ tưởng!”
“Nghĩ như thế nào là việc của tôi.”
“Tôi nói cho anh biết, tôi, tôi không muốn anh! Đây là chuyện mà tôi có thể quyết định, đúng chứ ?”
“Tôi tự biết phán đoán.”
Nói xong, cô còn trợn mắt lên nhìn anh,
“Thì ra là loài bò sát còn có một đặc trưng, đúng là da mặt dày!”
“Loài bò sát ? Da mặt dày?” Anh cau mày.
Nhìn anh đang cố gắng suy tư ” loài bò sát, da mặt dày”, bộ dạng này của anh thật là, coi như biết rõ bây giờ không phải là thời điểm để cười, nhưng Ân Đệ thật sự không thể nhịn được cười.
Điểm chết người là, Ân Đệ chợt bắt đầu cảm thấy anh cũng có một mặt đáng yêu !
Đáng yêu, nhưng không thể tùy tiện yêu . . . . . .
Đêm đó, sau khi anh rời đi, Ân Đệ lại mất ngủ.
www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org
Hôm sau.
Lúc Ân Đệ đang làm trong siêu thị, chợt nhận được điện thoại của quản lý của nhà hàng Long Phượng.
Khiến cho Ân Đệ kinh ngạc chính là, quản lý gọi tới là muốn “mời” cô đi làm lại!
“Ân Ân, thật ra thì tôi cũng biết nỗi oan uổng của các cô, chỉ là lúc đấy tôi cũng có nỗi khổ tâm không thể nói ra, cô cũng không nên để ở trong lòng, tối nay nhất định cô phải đi làm lại đấy.”
“Quản lý, tôi. . . . . .”
“Cứ như vậy, buổi tối gặp lại.”
“Này này, còn có A Mỹ cô ấy. . . . . .” Ân Đệ chưa kịp hỏi vấn đề này, điệ