
lưng cao lớn đang vội vã đi trong mưa phùn. . . . . .Đến khi trong tầm mắt xuất hiện thêm bóng dáng của Học Thánh thì Ân Đệ bỗng chốc khôi phục ý thức. Học Thánh tại sao lại đuổi theo anh?Ân Đệ kinh ngạc, đánh chết cô cũng không tin, Học Thánh là loại người vì tranh giành tình nhân mà ra mặt!Cô còn chưa đuổi kịp đến nơi, lại nhìn thấy –Học Thánh anh tự nhiên. . . . . . Tự nhiên lại cúi người rồi cười với Mạnh Đình?“Xin lỗi, cho hỏi anh có phải là tổng giám đốc Mạnh của tập đoàn Kinh Thịnh phải không? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Trước đây tôi đã nhìn thấy anh trên báo tài chính và kinh tế, khng nghĩ ti hm nay c cơ hội c th chính mt chim ngỡng phong thi của anh. . . . . .”Tập đon Kinh Thịnh? Tổng gin đc? Con “con su” ny lại l tổng gim đc của kinh Thịnh? Ân Đệ ngy ngẩn cả ngời.Kinh Thịnh, một cng ty kinh doanh đa quc gia chiếm lĩnh thị trờngrộng ln, trừ tổng cng ty ở bn Mỹ, còn c thm rt nhiu chi nhanh trải rộng toàn thế giới.Cô bết được nhiều như thế, là bởi vì Học Thánh không biết đã nói tới bao nhiêu lần, anh vẫn muốn cùng công ty này hợp tác. Anh vẫn luôn một mực chờ cơ hội, mà bây giờ, cơ hội đã tới sao?Có lẽ, Học Thánh đã vui mừng quá sớm.“Tôi không biết anh.” Một câu nói lạnh buốt.Ân Đệ không cần ngẩng đầu, cũng có thể tưởng tượng anh nói lời này thì “Chiếu tướng” đến cỡ nào, cô cảm giác cổ càng lúc càng nặng, hai cái chân bắt đầu bò — Cô muốn co cẳng chạy.Học Thánh đúng lúc này lại kéo tay cô lại, đẩy về phía trước.”Tôi tên là Triệu Học Thánh, là bạn trai của Ân Ân.”“Ân Ân? Ân Ân. . . . . .” Mạnh Đình giống như đang đùa giỡn với cái nick name này của cô, không ngừng nói lặp lại.Đừng gọi nữa! nghe anh gọi cô như vậy ! Ân Đệ toàn thân nổi da gà.Thảm hại hơn chính là, sau khi nghe câu nói sau của Học Thánh, cô thật sự muốn ói!“Mạnh tiên sinh, ngay lúc đầu tôi đã cảm thấy trông anh rất quen mắt, nhưng Ân Ân nói anh là hàng xóm trên lầu, tôi lại nghĩ điều này làm sao có thể? Lấy thân phận của anh làm sao có thể ở chỗ này? Không nghĩ tới thật sự là anh! Ân Ân thật là có phúc khí tốt, có hàng xóm như anh vậy, ha ha ha. . . . . .”A anh đi chết đi! Chỗ cô ở mà là địa phương người không nhận ra à? Ân Đệ trừng mắt nhìn Triệu Học Thánh, thật là muốn vặn đầu của anh ta xuống.“Tôi thực sự sẽ ở nơi này một thời gian.” Mạnh Đình giống như phát hiện ra chuyện th
ú vị gì, ánh mắt không e dè trực tiếp rơi vào trên mặt Ân Đệ.”Chỉ là, Ân Ân. . . . . . Có cho rằng tôi là hàng xóm có phúc khí hay không, vậy tôi cũng không biết.”Anh đang cố ý sao? Ngẩng đầu, cô nhìn thấy con mắt chờ đợi của anh.“Mạnh tiên sinh quả nhiên là rất hiểu bản thân mình.” Ân Đệ nghiến răng nói.Bốp bốp, bốn con mắt nhìn nhau tóe ra lửa.Bên tai xen lẫn những âm thanh hỗn độn –“Đương nhiên là có phúc khí! Ân Ân thích nói đùa, tổng giám đốc Mạnh xin anh chớ để ý. . . . . . Người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, có thể trở thành hàng xóm chính là một loại duyên phận, nếu như tổng giám đốc Mạnh không ngại, tôi sẽ bảo Ân Ân làm mấy món ăn sáng, mong anh tới đây ngồi một chút, không biết ý của anh. . . . . .”“Chỉ sợ Ân Ân không hoan nghênh.” Không biết rằng trêu chọc cô cũng thú vị như vậy, khiến anh khồng ngừng muốn chọc giận cô. Mạnh Đình phát hiện mình đối với cô nảy sinh hứng thú mà từ trước đến nay chưa từng có.“Hoan nghênh, dĩ nhiên hoan nghênh! Có thể cùng kết bạn với tổng giám đốc Mạnh, chúng tôi vui mừng còn không kịp, Ân Ân, em nói có đúng hay không?” Học Thánh đụng khủyu tay của cô, “Ân Ân?”“À?” Bỗng dưng cô hoàn hồn, rũ mắt xuống, hỏi: “Cái gì?”“Em cũng nói mấy câu đi, để tổng giám đốc Mạnh biết em cũng hoan nghênh anh ấy đến.”“Em? Hoan nghênh anh ta?” Cô mặt mờ mịt.“Em làm sao vậy? Anh nói cái gì em cũng không nghe sao?” Học Thánh cau mày, nghi ngờ hỏi.“Em. . . . . .” Ân Đệ chợt giật mình, mình đâng làm chuyện hoang đường gì vậy. Cô làm sao lại “Nhìn” Mạnh Đình hết sức chăn chú như vậy? Anh đối với cô mà nói cái gì cũng không phải!Nhưng, lời nói của Học Thánh lại khiến cô không thể không để ý.“Mới vừa rồi anh muốn mời tổng giám đốc Mạnh đến nhà em gặp mặt, hi vọng anh ấy nể mặt, không ghét bỏ thì tốt rồi.”“Học Thánh –” Cô đang muốn từ chối, thì bị Mạnh Đình đoạt lời nói.“Không thành vấn đề.” Mạnh Đình một lời đồng ý.“Vậy thì quyết định như vậy đi!” Học Thánh giọng nói đã hưng phấn đến run rẩy.Quyết định? Cứ như vậy quyết định rồi hả? ! Đó là nhà của cô! Cô lại không có quyền liên tiếng là thế nào?Đợi Mạnh Đình đi xa, Ân Đệ bắt đầu kháng nghị việc tự chủ trương của Học Thánh.“Tại sao? Tại sao em không muốn mời tổng giám đốc Mạnh vào nhà?” Học thánh có chút không vui.“Bởi vì. . . . . .” Bởi vì sao? Ân Đệ nói ra chuyện Mạnh Đình thay mặt em trai tìm bạn đời, bao gồm cả chuyện Chu Tương trúng tuyển, mặc dù cô mơ hồ cảm thấy, đó cũng không phải là lý do duy nhất mình bài xích Mạnh Đình .Không ngờ, Học Thánh vừa nghe, sắc mặt liền vui mừng!“Thật tốt quá!”“Tốt? Tốt cái gì?” Ân Đệ sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.”Chẳng lẽ anh cũng cho là phụ nữ chỉ xứng đáng làm hàng hóa thôi sao?, đưa tiền ra là tính toán mua bán?”“Em đúng là chết não.