The Soda Pop
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325181

Bình chọn: 9.5.00/10/518 lượt.

khóa của cách.

Thỉnh thoảng cũng nhặt được một số thứ đặc biệt.

Ví dụ như, một hôm, tôi nhặt được một cô gái.

###

Đêm đã về khuya. Quán bar đóng cửa.

Một cô gái cuộn tròn trên sofa ngủ ngon lành.

Tôi lay mạnh, đánh thức cô dậy.

Cô gái bò dậy, gương mặt rất thanh tú. Chỉ là đầu tóc rối bù, như đang chạy trốn vậy, trên tóc còn vương mấy cọng rơm. Mặt mũi phờ phạc. Một chiếc áo nỉ to sụ. Một chiếc quần bò cạp trễ nhăn nhúm. Ống quần nhét trong đôi bốt cao cổ, bẩn thỉu đầy đất là đất. Rất lôi thôi. Trong lòng ôm một con dê nhỏ bằng bông. Ghê nhất là cô bé này ngủ còn chảy cả nước dãi, làm ghế sofa ướt đẫm một mảng lớn.

Tôi phản cảm lắc lắc đầu, bảo với cô bé là quán đã đóng cửa, mời cô về nhà. Cô bé gật gật đầu, lau lau hai mắt sưng húp đỏ lựng. Lúc ấy tôi mới phát hiện làm ướt đẫm ghế không phải là nước dãi, không ngờ lại toàn là nước mắt. Kỳ quái thật. Cô bé nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu, nói không có nhà mà về, vẻ mặt rất đáng thương. Tôi bật cười chế giễu: thời đại nào rồi còn bịa ra mấy chuyện này gạt người ta ? Bất Bất vừa mới bỏ tôi không lý do, tâm trạng lúc này không hề tốt chút nào, chẳng muốn quan tâm đến ai, nói gì đến cô gái lạ lôi thôi lếch thếch này. Tôi bực bội nói, trên phố đầy nhà nghỉ, nếu muốn rẻ hơn nữa thì vào mấy phòng tắm sauna mà ngủ, nhưng mà phải nhớ là không được gọi thợ massage khác giới, cái đó đắt lắm. Cô bé gật đầu thật mạnh, lau lau mắt, ngáp mấy cái, rồi cắn móng tay nói đêm nay đúng là không biết ngủ ở đâu, tiền thì mua rượu hết rồi, bây giờ trên người không xu dính túi, rồi xin tôi cho ngủ lại trong quán một đêm. Tôi thở dài, vốn định từ chối, nhưng thấy cô có vẻ nghiêm túc, tinh thần mệt mỏi, dường như vừa bị đả kích gì đó, thì lại có chút thương hương tiếc ngọc.

Không tiện cho cô bé ở quán bar, đành dẫn đi theo, một trước một sau đi lang thang trên con phố dài lúc nửa đêm, dẫn đến mấy nhà nghỉ gần đấy, thì nơi nào cũng hết phòng. Lúc ấy mới nhớ ra là cuối tuần, các cặp tình nhân cô đơn tịch mịch ở các trường đại học gần đó đều nhân cuối tuần trốn ra ngoài thuê nhà trọ gặp gỡ. Những nơi còn lại đều là khách sạn cao cấp, tất nhiên là tôi không nỡ bỏ tiền ra cho cô bé ở rồi. Tôi thở dài mệt mỏi, ngồi ngẩn ra trên chiếc ghế đầu phố, không biết nên giải quyết thế nào. Cô bé thì ngược lại, có vẻ vui vẻ thoải mái, cứ như không liên quan gì đến mình vậy. Em ngồi trên ghế, lắc lư cái đầu, miệng cắn móng tay, hai chân đong đưa, ung dung ngâm nga “Những Bông Hoa Ấy” của Phác Thụ.[13'>

Ở nhà vẫn còn một phòng trống. Đành dẫn cô bé về, kéo ghế xếp ra làm giường. Coi như là đã bố trí ổn thỏa, tôi thở dài một hơi cho hết bực dọc trong người, rồi nằm vật ra giường ngủ thiếp đi. Nửa đêm lại bị cô bé đánh thức, nói ngủ trên ghế khó chịu, bảo tôi ra thử. Đành bò dậy, nhường phòng cho cô ngủ, còn mình thì ra ngủ ghế.

Sáng hôm sau, quả nhiên lưng đau hông mỏi, có khổ mà không thể nói nên lời.

###

Cô bé cứ thế ở lỳ hơn mười ngày.

Cứ như là đã quen rồi vậy, chẳng hề có ý muốn đi.

Sau khi Bất Bất bỏ đi, trong nhà trống rỗng, lạnh lẽo như một cái quan tài, có chút hơi người cũng tốt, ít nhất là cũng ấm áp hơn. Cô bé này đúng là rất đáng thương, dường như vừa trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp, ngày nào cũng ngồi trên sân thượng, nghe “Những Bông Hoa Ấy” ngồi thừ ra hút thuốc, xòe tay ra ngắm các ngón tay, thỉnh thoảng lại chui vào toilet khóc một mình, làm tôi rất tò mò. Có điều tâm trạng của tôi cũng không được tốt gì cho lắm, nên cũng chẳng muốn để ý quá nhiều. Tôi không biết dùng cách nào đuổi cô bé đi, đành để mặc cho cô ở lại. Trong nhà toàn là hình bóng của Bất Bất, nhìn vật nhớ người là một chuyện vô cùng đau khổ, nên tôi thường không ở nhà, về đến nhà hầu như chỉ lăn ra ngủ, ngủ dậy tắm rửa thay đồ là lại đi. Với lại có người ở nhà, mấy chuyện xem đồng hồ điện, kiểm tra đồng hồ nước, quản lý nhà … cũng tiện hơn rất nhiều. Hồi trước không tìm thấy tôi đâu, ban vật chất trong khu thường hay khiếu nại lên trên, tôi thì lười chẳng buồn để ý mấy chuyện đó, kết quả là nhà tôi rất hay đột nhiên mất điện mất nước. Có điều tôi cũng chẳng buồn quan tâm, cắt thì cắt đi, dù sao tôi cũng chỉ ngủ thôi, ảnh hưởng gì đâu. Nhưng thỉnh thoảng cũng gặp đôi chút phiền phức, một lần sau khi đi toilet, mới phát hiện ra bị cắt nước, đành phải xuống tiệm tạp hóa dưới nhà mua mấy bình nước suối gánh từ trên núi xuống. Nước suối dội toilet ??? Càng nghĩ lại càng thấy lãng phí.

###

Cô bé này rất lạ.

Biểu hiện nổi bật ở mấy sở thích kỳ quái: Bất cứ lúc nào cũng rất chú ý đến lông mi của mình. Thường đứng một lúc lâu trước cái gương lớn trong toilet, hay ngồi trên sofa cầm chiếc gương nhỏ, thậm chí là bò ra bàn ăn, dùng chiếc thìa nhỏ sáng lấp lánh chăm chú quan sát, đối tượng lúc nào cũng chỉ là đôi lông mi dài kia.

Ngồi trên sân thượng mấy tiếng liền nhìn bầu trời qua kính thiên văn. Mệt rồi thì ngồi trên ghế đong đưa hút thuốc, người đờ đẫn ra. Thi thoảng lại thấy rút ra một cuốn sổ nhỏ viết gì đó. Ít nhiều cũng cảm thấy tức cười.

Mỗi lần xem phim là lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, gặp phải cảnh nào xúc đ