
í dụ đi.
Tôi hỏi.
– Anh bắt đầu thân mật với các cô gái từ khi nào ?
– Hai hai tuổi.
– Phét !
– Thật mà, anh gạt em làm gì.
– Thế nên anh mới ra sức bù lại những ngày tháng ấy đúng không ?
Lông Mi kéo tôi nằm lên giường đất. Ngọn lửa bập bùng trong lò ánh lên những đường cong mềm mại trên cơ thể em, lúc sáng lúc tối. Tôi và em tựa như hai con gấu đang ngủ đông, đầu gục vào nhau, Lông Mi lấy móng tay cạo nhè nhẹ lên môi tôi, nheo nheo mắt nhìn, tôi cũng đắm đuối nhìn lại em.
– Anh có mơ ước gì không ?
Lông Mi hỏi.
– Cưới em.
Tôi nói.
– Vớ vẩn ! Còn gì khác không ?
– Chúng mình sẽ sống cuộc sống của dân du mục: vào rừng sâu núi thẳm ở ẩn, săn bắn, trồng rau mưu sinh.
Tôi chợt nhớ lại những lời đã nói với Bì Tử trên nóc tòa nhà hoang.
– Hay đấy. Còn gì nữa ?
– Muốn đánh sập một cây cầu.
– Sập cầu ? Để phát tiết hết những điều bất mãn trong lòng à ?
– Không hẳn là vậy. Anh rất thích cầu, thích đến phát điên lên được, nhưng lại không biết diễn tả tình cảm ấy bằng cách nào, đành chọn cách đánh sập nó vậy.
– Đánh sập cây cầu nào bây giờ ? Cầu Cassandra à ?
– Không. Anh không thích kiểu cầu ấy. Anh thích loại cầu có phong cách lạnh lùng cô độc, bắc ngang qua những vách núi cao cơ.
– Loại cầu có phong cách lạnh lùng cô độc, bắc ngang qua những vách núi cao hả … em cũng thích ! Sau đó thì sao ?
– Anh sẽ ở bên cạnh cầu một tháng, coi như trăng mật, cùng chia sẻ những nỗi niềm sung sướng cuối cùng. Sau đó anh sẽ đánh sập nó, cho nổ thành trăm ngàn mảnh vụn, muốn tìm một viên gạch to bằng nắm tay cũng không tìm nổi.
– Thế thì nhân dân toàn thế giới sẽ bắt anh đấy !
– Thế mới vui chứ. Em nghĩ mà xem: cả thế giới đều muốn bắt kẻ đánh sập cầu, vậy mà kẻ đánh sập cầu đó – chính là anh đây lại cứ nhơn nhơn sống ngay dưới mắt mọi người, thật là kích thích !
Lông Mi chống khuỷu tay xuống giường, vui vẻ nhìn tôi, tựa như đang chia sẻ với tôi cảm giác sướng khoái khi cho nổ sập một cây cầu.
– Chẳng may anh bị lộ thì sao ?
– Sợ tội chạy trốn.
– Trốn đi đâu ?
– Đảo Phục Sinh ở Nam Thái Bình Dương.
– Cái đảo có tượng người đá khổng lồ ấy á ?
– Ừ. Ước mơ của anh là khi nào già đến nỗi không lết đi đâu được nữa, thì đến hòn đảo ấy, rồi chết ở đó.
– Không ai an táng, anh sẽ bị lũ chim rỉa thịt đấy.
– Thế em không đi với anh à ?
– Còn lâu em mới đến cái nơi chẳng có cả nhà vệ sinh ấy nhé. Anh thích thì cứ đi một mình đi !
– Được rồi, được rồi ! Thì cứ Thiên Táng luôn đi, cho chim ăn cũng được.
– Để chim ăn thịt à ? Thế thì có gì hay chứ ?
– Em thử nghĩ mà xem: Ví dụ như bây giờ anh đang nằm trên một bức tượng đá trên đảo Phục Sinh, lúc ấy tinh thần và thể xác đều đã tiếp cận đến trạng thái giữa sống và chết – cảm giác giống như ở ngay bên cạnh thiên đường ấy – anh sẽ nằm đó, đợi lũ chim ưng đói khát từ trên trời cao xà xuống mổ thịt. Cứ tưởng tượng xem, chim ưng ăn thịt anh, anh sẽ được sống bên trong thân thể nó, anh sẽ hóa thân thành chim ưng, anh là chim ưng, chim ưng là anh, chỉ cần vẫy canh một cái là có thể bay vút lên cao, bay lên bầu trời vô tận mà lúc còn sống vĩnh viễn cũng không thể bay được tới đó.
###
Lông Mi có vẻ rất hứng chí, làm tôi càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt.
Hai người nằm trên giường đất, chân vắt ra sau lưng, vẫy qua vẫy lại như trẻ con. Móng tay em vạch trên người tôi những đường nét kỳ lạ, lúc thì ở trước ngực, một lúc sau đã ra đến canh tay, lát sau thì lên gáy, miệng khẽ lẩm bẩm hát bài “Where did you sleep last night”.
– Sau này nếu có một ngày em biến mất, liệu anh có hát “my girl, my girl, tell me, where did you sleep last night” , rồi vừa khóc vừa hò hét, đi khắp nơi tìm em, tìm đến khi mái đầu bạc trắng không ?
Lông Mi bất chợt nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ quặc, hứng thú hỏi tôi.
– Trung Quốc rộng thế này, anh biết đi đâu tìm em bây giờ ?
Tôi cố ý làm ra vẻ khó xử.
– Cũng phải, hay là hẹn trước một địa điểm nào đó nhé ?
– Hay đấy ! Hẹn ở đâu nhỉ ?
Em cắn cắn móng tay, nghiêm túc suy nghĩ xem nơi nào thích hợp nhất. Lúc này chợt vang lên bài “Ấm Áp” của Hứa Nguy, giọng hát thong thả khoan dung làm người ca cảm thấy thật dễ chịu, trong bài hát có nhắc đến phong cảnh tuyệt đẹp của vùng Vân Nam Đại Lý.
– Vân Nam ? Cuối cùng em cũng nghĩ ra được một địa điểm.
– Rộng quá. Chỗ nhỏ hơn nữa được không ?
– Hương Cách Lý La nhé ?
– Vẫn rộng quá.
– Lasa ở A Tạng vậy ?
– Hay đấy, cụ thể nữa được không ?
– Phố Bát Giác nhé ? Quán café nào đấy ? Đủ cụ thể chưa ?
– Được rồi, cứ quyết định như thế đi.
Lông Mi giơ ngón út ra móc nghoéo với tôi, nét mặt rất nghiêm trọng, tựa như một lời ước hẹn chung thân vậy.
– Anh vẫn còn chưa nói những mơ ước khác của mình đấy.
Lông Mi lại hỏi.
– Mơ ước khác à ? Thì mua một mảnh đất, trồng nho, mở trang trại trồng nho.
– Hóa ra anh thích ăn nho à ?
– Không ăn, để ủ rượu vang.
Tôi bổ sung.
– Rượu vang ? Hay đấy nhỉ !
– Ừ, hay chứ. Em thử tưởng tượng đi, cả trang trại rộng mấy hecta đều là giàn nho xanh mát. Khi nho chín, anh sẽ mời bạn bè đến hái giúp, rồi đem tất cả cho vào một cái thùng gỗ lón, để chân trần nhả