pacman, rainbows, and roller s
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326512

Bình chọn: 7.00/10/651 lượt.

ái gạt nước lắc qua lắc lại trước mắt, cảnh vật mơ hồ rồi lại rõ ràng, rõ ràng rồi lại mơ hồ, tựa như đang nằm mộng.

Bật máy nghe nhạc lên, nghe lại bài “Bạch Hoa Lâm” của Phác Thụ.

Đi qua một góc phố.

Bên đường có một trạm điện thoại công cộng, có một bóng người đang run rẩy nấp bên trong. Lái xe đi qua trạm điện thoại.

Trước mắt chợt sáng bừng lên.

Tôi vội vàng dừng xe, bật đèn nháy làm hiệu cho các xe sau, rồi cẩn thận tấp vào vỉa hè, rồi dừng lại ở vị trí mà cửa sổ xe song song với trạm điện thoại, sau đó cẩn thận nhìn kỹ qua màn mưa mờ mờ: Mái tóc dài buông thả xuống vai. Đôi vai gầy guộc. Cặp mắt to trầm mặc. Hàng lông mi dài và đẹp như cánh bướm. Chiếc khăn choàng cổ dài. Áo khoác to xù. Dày cao cổ. Con dê đồ chơi nhỏ trong lòng. Cái balô to tướng.

Là Lông Mi. Sao lại là Lông Mi ?

Em không cầm ô, ăn mặc rất phong phanh nấp trong trạm điện thoại công cộng, giày ướt sũng, mặt giấu vào trong cổ áo ngoài, hình như đang đợi taxi.

Tôi mở cửa xe, lấy hết sức gọi tên em. Lông Mi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi, nét mặt hoang mang như không biết phải làm sao.

Mưa lớn hắt vào trong xe. Tôi vẫy tay ra hiệu, bảo em lên xe. Lông Mi vẫn đứng thần người ra đó, không hề động đậy.

Tôi đành xuống xe, vũng nước trên đường vẫn chưa ngập quá mắt cá chân. Tôi nhảy tránh vũng nước, rồi chạy tới kéo em lên xe.

Chiếc xe từ từ chuyển bánh, mưa gió lạnh lẽo đều bị cản lại bên ngoài. Quay đầu sang nhìn em, tôi cảm thấy vô cùng hưng phấn. Mái tóc dài của Lông Mi dính đầy những hạt nước li ti, em nhìn tôi hoang mang, nét mặt trơ khấc như một bức tượng. Sau rồi Lông Mi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn tôi nữa.

Mưa mỗi lúc một lớn, đường chật cứng xe.

Chúng tôi đang đi trên đường một chiều, phía sau là một dãy dài những chiếc xe khác đang ra sức bóp còi thúc giục. Không thể dừng xe, đành cẩn thận tiến lên phía trước.

Phác Thụ hát bài “Những Bông Hoa Ấy”.

“Họ đều đã già rồi ư ? Họ đang ở đâu ? Chúng tôi chính là như thế, mỗi người một nơi !”

Tôi và Lông Mi cuối cùng cũng không giống như lời ca kia, mỗi người một phương trời.

Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác hạnh phúc và cảm động vô hạn chảy khắp toàn thân tôi. Tựa như được lao ra bên ngoài, để cho mưa thấm nhuần tẩy sạch mọi ưu phiền vậy.

Tôi cố khống chế tâm trạng kích động, miệng khẽ lẩm nhẩm hát theo, chú ý điều khiển xe, thi thoảng lại liếc nhìn kính chiếu hậu quan sát Lông Mi.

Em khóc.

Em áp má vào cửa xe mà khóc, từng giọt nước mắt lăn trên má, lăn trên cửa sổ, thân hình nhỏ bé khẽ run lên nhè nhẹ, đầu gục sang mọt bên, lặng lẽ nhìn cảnh mưa thê lương bên ngoài, hai hàm răng em cắn chặt đầu ngón tay cái, dường như không muốn tôi nghe thấy tiếng khóc rấm rứt.

Nước mắt tôi tự nhiên tuôn trào lúc nào không biết. Cũng không muốn em nhìn thấy. Lặng lẽ không nói gì, nước mắt cứ rơi. Tôi lặng lẽ lấy mu bàn tay quệt đi. Tay ướt sũng, lại chuyển sang dùng ống tay áo.

Thật lâu.

Cuối cùng xe cũng đi hết con đường một chiều chật hẹp, chuyển sang phố lớn. Tôi liền dừng xe lại bên đường.

– Em gầy đi nhiều quá.

Tôi quay đầu lại nhìn Lông Mi mỉm cười.

– Anh cũng gầy quá.

Lông Mi khẽ đáp lại, mặt vẫn áp vào cửa sổ xe lạnh lẽo.

Tôi đưa tay cầm lấy tay em. Lạnh buốt.

– Về nhà nhé ?

– Không. Em về nhà em.

Tôi thở dài, nghĩ một lúc rồi đành khởi động xe.

Xe dừng lại trước một cái ngõ lớn ở khu phố cổ. Mưa bắt đầu ngớt.

Tôi xuống xe, mở cửa sau, đỡ Lông Mi ra, định đưa em vào tận nhà.

Lông Mi dùng ánh mắt kiên quyết từ chối.

Hỏi số điện thoại của em, nhưng em chỉ nhìn tôi, do dự một lúc rồi cương quyết quay đầu.

Để lại mình tôi đứng ngây ra trong mưa.

###

Sáng sớm hôm sau tôi đã dừng xe đợi trước ngõ.

Tôi đợi từ sáng đến tối mịt, cũng không thấy bóng người đâu. Ngày hôm sau cũng vậy, tôi kiên định đợi đến tận chiều, cuối cùng cũng thấy Lông Mi đi ra. Em đeo chiếc ba lô to sụ, nghiêng nghiêng người cúi đầu bước ra. Tôi vội vàng lái xe đến bên cạnh, kéo cửa sổ xuống bóp còi inh ỏi. Lông Mi liếc mắt nhìn tôi, nghĩ gì đó rồi lại tiếp tục bước đi. Tôi đành lái xe đi theo. Một người một xe chầm chậm đi trên đường, làm không ít người để ý. Lông Mi dường như cũng cảm thấy hơi ngại, đành dừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi mở cửa, ngồi vào trong xe.

– Đi đâu ?

– Triển lãm.

Tôi lái xe đến nhà triển lãm, nhưng đến cửa thì Lông Mi có vé nên được vào, còn tôi không có vé, bị bảo vệ chặn lại.

Lông Mi quay sang nhìn tôi, cười cười như trêu trọc, rồi chạy vào trong. Tôi bị bỏ lại bên ngoài. Nhưng nụ cười trêu trọc vừa rồi của em, ngược lại khiến cho tôi cảm thấy ấm áp và hi vọng.

Mua vé vào trong. Đang triển lãm tranh sơn dầu. Đại sảnh bị ngăn cách thành nhiều phòng nhỏ, đường đi ở giữa quanh co khúc khuỷu, không thấy Lông Mi đâu. Đi ra quầy giới thiệu ở cửa ra vào, thấy có một bức “Quán Café đêm” , lồng ngực chợt thấy nóng bừng, vội vàng chạy tới đó. Quả nhiên Lông Mi đang ngồi một mình trên mặt đất, tay chống cằm, hai hàng lông mi dài chớp chớp, điệu bộ như đang suy tư điều gì đó. Tôi bước lại gần, ngồi khoanh tròn bên cạnh em, rút thuốc ra định hút.