
cộng đã dọn nhà bảy lần.
Tôi cũng thích dọn nhà, mỗi lần muốn quên đi thứ gì đó một cách triệt để, là tôi lại dọn nhà, biến đổi hoàn cảnh để biến đổi tâm trạng.
Hôm dọn nhà, tôi muốn chào tạm biệt cô bé nhà bên một tiếng, bèn đi sang gõ cửa.
Người mở cửa là mẹ cô bé.
Tôi đưa một con gấu nhồi bông to tướng cho bà ta, nhũn nhặn nhờ chuyển cho cô bé. Người đàn bà nhìn con gấu bông, rồi lại nhìn tôi, nói một câu mà cả đời này tôi cũng không quên được:
– Từng này tuổi đầu rồi mà còn đi dụ dỗ con gái nhà người ta hả ? Cậu có còn là người nữa không ?
Nói xong, bà ta ném trả lại tôi con gấu bông, sập cửa thật mạnh, suýt chút nữa thì đập trúng mũi tôi.
Chiếc xe tải của công ty chuyển nhà chuẩn bị khởi động thì Lông Mi đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy vội lên lầu, một lát sau thì khệ nệ sách một cái túi nilon to xuống, bên trong là một chiếc khung ảnh.
– Quên mang ảnh người yêu hả ?
Tôi thừa cơ trêu em một câu.
Em chỉ chớp chớp hai hàng lông mi dài, chẳng buồn trả lời.
Nhà mới có hai phòng ngủ một phòng khách, tôi ở trong phòng nhỏ, nhường căn phòng lớn có cửa sổ nhìn ra vách núi cho Lông Mi.
Tôi bận rộn sắp xếp các hòm xiểng, lấy đồ ra ngoài. Lông Mi cũng tất bật giúp tôi xếp đặt các thứ. Tôi không có nhiều đồ lắm, chủ yếu là đĩa, sách, nhạc cụ, đầu đĩa, quần áo. Đồ của Lông Mi lại càng ít hơn, chỉ có một chiếc kính thiên văn, vài bộ quần áo với một bộ dụng cụ vẽ tranh sơn dầu. Tôi giúp em lắp chiếc kính viễn vọng trên sân thượng. Lông Mi ngồi xếp bằng tròn trên đất, ngắm nhìn bầu trời trong ống kính, ngồi một mạch đến tận chiều. Thực ra là em ngồi một lúc, đi tắm rồi lại ngồi tiếp. Lông Mi tắm xong, thích tết tóc thành hai bím lủng lẳng, buông xuống vai. Chiếc áo cổ chữ V rộng của em làm hở cặp vai xinh xắn đáng yêu, đôi chân dài lúc ẩn lúc hiện,trông vô cùng hấp dẫn. Tôi dán mắt vào em một lúc lâu, cho đến khi em dẩu môi lên tỏ ý bực bội mới thôi.
Chợt nhận ra Lông Mi càng lúc càng có nhiều nét hấp dẫn.
Kiểu hấp dẫn không hề khoa trương, mà từ từ lộ ra, tích lũy từng chút, từng chút một sau đó đột nhiên thả lỏng cho bùng cháy dữ dội.
Tôi tiếp tục dọn đồ.
Tìm thấy cái khung ảnh mà Lông Mi chạy lên nhà lấy xuống sau cùng, mở ra xem thử, không ngờ là hình của Bất Bất.
Giờ mới chợt nhớ ra tấm ảnh này treo trên sân thượng đã lâu, tôi cũng quên mất là có nó nữa.
– Sao nhớ ra mà cầm theo cái này cho anh vậy ?
Em vẫn chăm chú nhìn vào kính thiên văn, hờ hững đáp:
– Là tình yêu, thì nên trân trọng.
Tôi ngượng nghịu giải thích cho mình:
– Cô ấy căn bản không để ý đến anh, còn trân trọng làm gì nữa ?
Lông Mi rời mắt khỏi ống kính, nhìn tôi chăm chăm:
– Yêu một người và cô ấy phản ứng thế nào, là hai chuyện khác nhau. Trân trọng một người và cô ấy đáp trả ra sao, cũng là hai chuyện khác nhau. Tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.
Nói xong em lại tiếp tục nhìn vào kính thiên văn, không để ý đến tôi nữa.
Tôi ngây người ra đó.
Một lúc lâu sau mới sực tỉnh, đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn, rất cảm động.
Không cầm lòng được, bước đến nắm lấy hai vai Lông Mi từ phía sau, vuốt ve bờ vai xinh đẹp ấy một lúc lâu.
Em khẽ run rẩy, cúi đầu nghĩ gì đó rồi hất tay tôi ra, ôm con dê nhỏ của mình chạy vào phòng, không ra nữa. Chỉ còn lại mình tôi lúng túng đứng trên sân thượng, cười ngây ngô tự khỏa lấp nỗi ngượng ngùng.
“Tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.”
Câu nói của Lông Mi làm tôi chìm vào suy tưởng.
###
Sau khi biến mất một số ngày, tối hôm ấy tôi lại lên quán.
Trà Sữa vừa thấy mặt tôi đã mắng cho một trận tối mặt tối mũi, khóe mắt nó ửng hồng, mắng xong lại rối rít hỏi tôi mấy hôm nay đi đâu ? Sao không nghe điện thoại ? …
Bì Tử ở bên cạnh nhìn tôi, vẻ mặt cũng đượm vẻ lo âu.
– Đi đâu thế ?
Cậu ta vừa uống Vodka vừa hỏi.
– Bận chuyển nhà.
Tôi chậm rãi đáp.
– Hai cô gái đi xe đua lần trước đã không ?
Thấy hình như cậu ta vẫn còn rất hứng thú, nên tôi cũng không nỡ đả kích, đành miễn cưỡng gật đầu.
Bì Tử kể đã cưa được một cô, nghe nói là đang làm ăn lớn với chính phủ, nhà rất có thế lực. Cô ta chết mê chết mệt Bì Tử, muốn cậu ta cùng giúp đỡ chuyện làm ăn.
Tôi đón lấy ly Whiskey từ tay Quán Đầu, cụng ly với Bì Tử, chúc mừng cậu ta cuối cùng cũng tìm được việc để làm.
– Sau này không đến được thì cũng nên gọi một cú điện thoại, đừng làm người ta phải lo.
Quán Đầu từ trước đến nay vẫn im lặng như khúc gỗ, giờ đột nhiên lên tiếng, lại còn phá lệ cười cười. Tôi thực sự cảm động, vỗ vỗ lên vai cậu ta, biểu thị sau này sẽ chú ý.
– Có gì mới không ?
Bì Tử hỏi tôi theo thói quen.
– Có người nói, tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.
– Cậu trở nên thuần tính từ bao giờ vậy ?
– Bản tính tớ vốn như vậy mà.
Quán bắt đầu có khách, vẫn đông đúc nào nhiệt như mọi khi. Bì Tử và Trà Sữa bận rộn ra đón khách. Còn tôi thì nhàn rỗi vô sự, thấy Hoa Hồng đang chơi ghita ngoài hiên, bèn lại đó ngồi một lúc.
Hoa Hồng khác hẳn với ngày thường, không gào thét những bài xé ruột xé gan mà lại chăm chú ngồi đàn một điệu nhạc cũ: “Người cô độc thật đáng xấu hổ”, vừa đàn vừa khe khẽ hát.
Tôi cũng