
đầy ngụ ý, mái tóc dài tung bay phất phơ, lại còn hôn gió Bì Tử một cái nữa. Cô còn lại thì cố ý vén chiếc váy ngắn lên, để lộ cặp đùi trắng muốt như muốn chọc tức Bì Tử.
Phía trước lại có một xe chở hàng lớn. Bên trái có khoảng trống, cô gái lái xe liền tăng tốc, vượt lên trước chúng tôi nửa thân xe. Bên trái hết cơ hội rồi, bên phải chỉ miễn cưỡng cò một chút không gian. Tôi liếc nhìn Bì Tử, thấy cậu ta gật đầu kiên quyết, bèn gia tốc, chiếc xe lao vút vào khoảng trống hẹp bên phải. Tôi nhìn như đóng đinh vào kính chiếu hậu bên trái, tim đập thình thịch như muốn nhảy lên tận cổ họng, không ngừng bấm còi, chỉ lo xe hàng sẽ lách sang bên phải, nếu mà như vậy thật chắc chắn chúng tôi sẽ bị kẹp nát thành món bánh bao kẹp thịt Thiểm Tây mất.
Chiếc xe hàng rõ ràng là rất khó xử, tôi có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của tay tài xế: bên trái là xe đua, bên phải là chúng tôi. Tay tài xế chỉ có thể cố gắng tập trung hết tinh thần giữ cho xe chạy thẳng về phía trước. Đúng lúc chúng tôi sắp vượt lên thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn: phía trước xuất hiện một cái lỗ không lớn cũng chẳng nhỏ, tay tài xế xe hàng hơi quặt vô lăng sang phải theo bản năng. Tôi biết là không xong, vội lấy hết sức đạp chân ga xuống hết cỡ, chiếc xe lao vút lên phía trước, chỉ nghe “cách” một tiếng, kính chiếu hậu bên trái đã bị xe hàng đụng gãy !
Hai thằng ướt đẫm mồ hôi.
Mặc kệ, tôi tiếp tục đạp xuống chân ga, con xe già vượt lên dẫn trước xe đua của hai cô gái chừng mười mấy mét, lao ra khỏi đường vành đai, chạy vào con đường lên núi. Có thể con đường vòng quanh núi gập ghềnh đã giúp chúng tôi. Dù sao thì cũng là một con xe già, chúng tôi mặc kệ đường xá mấp mô, cứ ra sức dận chân xuống chân ga phóng lên phía trước.
Còn hai cô gái thì hình như rất lo lắng cho chiếc xe đua đắt tiền, nên có chút rụt rè, phải do dự một lúc rồi mới tăng tốc, tuy vậy nhưng hai cô cũng đuổi kịp chúng tôi một cách rất dễ dàng.
Lúc này Bì Tử đã đổi sang bài “Hành khúc tân trường chinh” của Thôi Kiện.
Chúng tôi hát vang: “Một hai ba bốn năm sáu bảy”, hết lắc bên trái rồi lại lắc bên phải, chặn kín đường vượt lên của hai cô gái. Hai cô cậy xe tốt, cứ cố vượt lên trước, đầu xe đã lên tới cửa sổ phía sau của xe chúng tôi, cắn chặt ở đó, dường như nhất định phải vượt qua bằng được vậy. Bì Tử bảo tôi quặt vô lăng sang bên trái để ngăn họ lại, dường như làm thế rất quan trọng vậy. Thực ra muốn cản không cho hai cô gái này vượt lên rất dễ, nhưng tôi liếc sang bên trái, thấy vực sâu thăm thẳm thì cũng hơi lo, từ đầu đến giờ đã cảm thấy kỹ thuật lái xe của hai cô có hạn, nếu chẳng may ép họ quá mà xảy ra chuyện thì thật không hay. Tôi thầm tính toán, thấy tốt nhất nên nhường họ một lần, bèn cho bẻ vô lăng cho xe chạy sang bên phải nhường đường. Xe đua của hai cô gái lao vọt qua.
Từ lúc đó thì chúng tôi không còn cơ hội nữa. Hai chiếc xe một trước một sau chạy lên đỉnh núi.
Hai cô gái xuống xe, ngồi ở đuôi xe hút thuốc, nheo mắt nhìn chúng tôi vất vả phanh xe, chán nản kéo cửa kính xe xuống thò mặt ra.
Hai cô cùng cười phá lên, ôm nhau lắc mông nhảy theo điệu nhạc bài “All Rise” của Blue.
– Cược cái gì vậy ?
Tôi thở dài chán nản hỏi Bì Tử.
– Thắng thì đến khách sạn thuê phòng qua đêm, thua thì chúng ta hôn nhau cho hai cô ấy xem.
– Kinh quá ! F* !
Tôi giống như một trái bóng xì hơi, xuýt chút nữa thì ngạt thở chết.
Xuống xe, tôi và Bì Tử đành muối mặt hôn nhau. Hai cô gái ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tôi với Bì Tử thì như hai con khỉ đít đỏ bị nhốt trong lồng cho người ta trêu trọc, khổ sở hết chỗ nói. Chẳng biết làm sao, ai bảo mình là loại đàn ông nói được là làm được cơ chứ. Tôi đành tự an ủi mình như thế.
– Bọn anh cũng rất đáng yêu !
Một cô cười cười nói.
Thân phận bại tướng không tiện lên tiếng đùa lại, tôi và Bì Tử chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Hai cô gái lấy trên xê ra một chai vang Pháp, bốn người chúng tôi chia nhau uống hết sạch.
– Hai người bọn anh làm gì vậy ?
Một cô hứng thú hỏi.
– Mở quán rượu !
Bì Tử nhanh nhảu trả lời trước tôi.
– Chẳng trách muộn thế này rồi các anh còn lang thang ngoài đường ? Mở quán rượu à ? Bây giờ còn ai đi bar chơi nữa đâu ?
Cô gái có vẻ coi thường, xem chừng như là người rất từng trải.
– Thế thì đi đâu chơi bây giờ ?
Bì Tử nghe đến chơi, là lập tức thấy hứng thú.
– Muốn chơi hả, đi theo bọn em, vui lắm ! Cho hai anh mở rộng tầm mắt một lần cũng được.
Một cô cười cười, nháy mắt ra vẻ thần bí. Bì Tử gật đầu lia lịa. Tôi thì có hơi do dự, nhưng cũng rất muốn biết hai cô gái kỳ lạ này rốt cuộc là có trò gì mà nói chuyện lên mặt như vậy, nên cũng gật đầu đồng ý.
Chúng tôi đi theo sau xe đua của hai cô gái, vượt qua hai ngọn núi nhỏ, vòng vòng vèo vèo, cuối cùng thì đến một khu biệt thự, dừng trước tòa nhà ba tầng sừng sững. Lúc này đã gần sáng, không gian yên tĩnh đến lạ kỳ.
Trước cửa ngôi biệt thự xếp một hàng dài toàn xe xịn.
Hai cô gái xuống xe, ấn chuông. Bốn người bọn tôi chờ một lúc lâu mới có người ra mở cửa, các cô gái phải giơ ra một tấm thẻ gì đó rồi mới đư