Insane
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325535

Bình chọn: 7.5.00/10/553 lượt.

ất sẽ không trở về nữa. Tôi ra sức uống, uống để đè nén cảm giác đau buồn đáng ghét đang dâng lên trong tâm khảm.

Tất cả cục diện do Bì Tử điều khiển. Cậu ta vừa kể chuyện cười vừa rót rượu mời hai cô gái uống. Một cô tóc dài một cô tóc ngắn, một cô nhỏ nhẹ hòa nhã, một cô nhiệt tình sôi nổi, ngược lại đâm ra rất xứng đôi. Chúng tôi uống được một lúc thì nằm lăn nằm bò ra xe. Bì Tử thích cô tóc dài. Cô gái tóc ngắn cũng biết điều mà lên ngồi cạnh tôi, chân gác lên phía trước, lắc lư theo tiếng nhạc. Không ngừng tu rượu ừng ực.

Cả hai cô gái này vẫn còn đi học. Trường ở ngoại thành, mỗi tối ký túc xá đều khóa cửa đúng giờ, mà họ thì lại thích đi chơi muộn, vì vậy mà thường không thể về trường ngủ. Nhà trường lại không cho sinh viên dọn ra ngoài ngủ, vậy là mỗi lần đi quán rượu, gặp được người nào hay hay thì về nhà người ấy hay ra cùng đi thuê phòng qua đêm, không gặp được ai thì đi lang thang, đánh bi-a, ăn ở quán ven đường, không thì ngồi thần người ra trên ghế dài ở đầu phố đến khi trời sáng mới lén lén lút lút về trường đi ngủ. Sống một cuộc sống ban ngày làm người, ban đêm làm ma.

Không có trăng, trời tối om như mực.

Gió thổi mạnh, từng đợt từng đợt một. Trong xe càng tối đen, chỉ có những con số màu xanh trên mặt đồng hồ phát ra những tia sáng yếu ớt. Điều hòa phả ra những luồng hơi nóng, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Tôi và cô gái tóc dài ngồi im lặng. Bì Tử và cô tóc ngắn thì rất háo hức, cứ cuốn chặt lấy nhau. Tôi đã uống hơi nhiều, ý thức đờ đẫn, cả một chút phản ứng sinh lý cũng không có. Cô gái tóc dài dường như cũng không hứng thú với tôi lắm, còn tôi thì cũng lười chẳng muốn mặt dày “tấn công”. Chúng tôi ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu, nghe những tiếng rên rỉ nhè nhẹ, không ngừng đổ rượu vào miệng, gương mặt thẫn thờ.

Sau đó, mọi người lại không có chuyện gì làm, tất cả chìm trong bầu không khí im lặng. Có người đề nghị đến khách sạn thuê phòng ngủ, có người thì đòi đến một thành phố khác chơi một vòng.

Cuối cùng chúng tôi quyết định chọn cách thứ hai.

Đường dài đi mất cả đêm, tôi và Bì Tử thay nhau lái xe, đến sáng sớm thì tới nơi. Bốn người chui vào khách sạn vùi đầu ngủ, đến chiều mới bò dậy, ra phố lượn lờ khắp nơi, rồi vào những cửa tiệm nhỏ ven đường bán đủ những thứ màu sắc sặc sỡ. Các cô gái chăm chú chọn mua mấy thứ quần áo thời trang rẻ tiền, còn tôi và Bì Tử thì dựa lưng vào khung cửa thi nhau ngáp, chờ xong chuyện mới vào trả tiền. Đi mệt, cả bọn bèn kéo nhau vào một quán café bên đường, ngồi thần người ra nhìn người đi qua đi lại. Đến tối, bốn người đi ăn mấy món đặc sản chế biến rất tỷ mỉ nhưng mùi vị lại chẳng ra sao của địa phương, sau đó chui vào một quán bar.

Gặp một người quen, anh ta dẫn chúng tôi đến một quán tên là PARTYBAR mở trên tầng cao hơn. Một đám ồn ào đang chơi trò chơi, cũng vẫn là trò nói thật quen thuộc. Bì Tử rất hứng thú, liền dẫn hai cô gái đến tích cực tham gia, chơi rất vui vẻ. Tôi đã say khướt, chẳng còn chút cảm giác nào, ngồi phịch xuống sofa, gác chân lên tay vịn, không ngừng đổ đủ các loại rượu vào miệng, hết nhìn người nọ lại nhìn người kia, phảng phất như đang xem diễn rối vậy, đầu óc trống rỗng. Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh một dải cao nguyên thời khủng long còn tồn tại, sau đó thì thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi nhớ giữa giấc ngủ có bò dậy đi toilet một lần. Lúc rửa tay, tôi gặp một cô gái đang soi gương vẽ lông mày, cô gái liếc tôi một cái, rồi nhoẻn miệng cười, tôi cũng cố rặn ra một nụ cười đáp lễ.

– Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ ?

Cô gái vừa vẽ lông mày vừa hỏi tôi.

– Gặp rồi, tôi với cô cùng chạy trốn khủng long trên cao nguyên.

Tôi ợ lên một tiếng, rồi đáp bừa.

Cô gái dừng lại, tròn mắt nhìn tôi một lúc lâu, sau đó bật cười, tiếp tục công việc của mình:

– Anh rất hài hước.

– Cũng tạm thôi.

– Em thích nhất là đàn ông hài hước.

– Chúc mừng.

– Anh đến đây lần đầu tiên à ?

– Phải.

– Chỗ này không vui, có chỗ khác vui hơn nhiều, lần sau đi nhé.

– Ừ.

– Thế em cho anh số điện thoại nhé.

– Ừ.

Cô gái rút trong hộp giấy bên cạnh ra một miếng giấy lau tay to tướng, rồi lấy thỏi son ra cẩn thận viết lên một dãy số, rồi nhét vào túi áo tôi.

– Lần sau nhớ gọi điện cho em nhé.

– Ừ.

Tôi đang định ra ngoài thì cô gái đột nhiên gọi giật lại.

– Anh có tiền lẻ không ?

Em quên tiền rồi, về thì phải bắt xe, hay là anh đưa em về vậy ?

– Bao nhiêu ?

– Hai ba trăm đi, hơi nhiều phải không ?

Cô gái nhún vai nói, vừa nói vừa cho son với bút kẻ lông mi vào túi xách. Nghe ngữ khí cứ như tôi nợ cô ta rất nhiều tiền vậy.

– Cũng được.

– Lần sau em sẽ trả anh, nhất định đấy.

– Được, nhất định.

Tôi thở dài, móc tiền đưa cho cô gái, rồi loạng choạng bám vào tường đi ra.

Lúc đi qua thùng rác, hơi rượu ộc lên làm tôi chỉ muốn nôn mửa, đành cúi xuống nôn thốc nôn tháo, sau đó lấy tờ giấy lau tay có ghi số điện thoại trong túi ra chùi miệng, rồi tiện tay vứt luôn vào thùng rác.

Tôi trở lại ghế tiếp tục ngủ, đến lúc bọn Bì Tử mới chịu dậy cùng trở về khách sạn. Có lẽ vì bị không khí trong quán rượu làm kích