
i đứng sau mọi chuyện, đặt bẫy anh, bức anh vào bước đường cùng, là anh trai của Diêu Á Nam, Diêu Tử Chính, cũng là người bên gối em bây giờ. Chỉ cần một ngày anh không chết, thì anh ta vẫn không bỏ qua anh, nếu như anh vẫn còn đường sống, thật sự anh sẽ không chọn cách này. Gia Di, những lời này anh vốn muốn mặt đối mặt nói với em, như vậy anh còn có thể cứu em, anh thậm chí đi Nhật Bản tìm em, nhưng anh đổi lại được gì? Chỉ lấy được sự tránh né tuyệt tình của em. Một khắc kia anh thật sự chân chính trải nghiệm được cảm giác thế nào là “tâm như tro tàn”, anh đi tìm trợ lý của Diêu Tử Chính, nói cho anh ta biết, năm đó Diêu Á Nam dựa vào việc có “kim chủ” đứng sau lưng mà đoạt lấy vai diễn của em, em ôm hận, cuối cùng chỉ điểm anh tuôn ra tin tức scandal. Anh tin lời này rất nhanh sẽ chuyền tới tai Diêu Tử Chính. Không bằng chúng ta cùng “thân bại danh liệt” đi. Có đôi có bạn, sẽ không cô đơn rồi.”
Một khắc kia, Phương Tử Hằng khẽ mỉm cười, ánh mắt của hắn có chút không cam lòng, có chút bi thương, lẫn theo chút tuyệt vọng, cắt nát sự kiêu ngạo cuối cùng của hắn thành những mảnh nhỏ.
Cuối cùng, nụ cười Phương Tử Hằng tan thành cát bụi, lúc này, đám bụi ấy lẳng lặng phủ lên trên người Tư Gia Di sau 6 năm.
“Nếu sau khi anh chết, em chịu tới gặp anh, ắt hẳn em sẽ phát hiện đoạn video này, cũng sẽ không phải chịu một kết cục giống anh. Nếu như em không có, như vậy. . . . . . Anh ở một thế giới khác chờ em.”
Video kết thúc, màn hình bị cắt thành những vạch xanh đen.
Tư Gia Di cầm remote, thật lâu sau vẫn không cách nào hồi hồn. Ngược lại với sự bình tĩnh của cô, Phó Dĩnh sau khi xem xong, giận đến mức quên cách nói chuyện.
Hồi lâu, Tư Gia Di xoa bóp mi tâm của mình, đứng dậy đi về phía đầu đĩa, lấy ra DVD. Thứ lành lạnh mà sắc bén này, là quà tặng cuối cùng Phương Tử Hằng để lại cho cô, hệt như một bản cáo phó mà hắn chuẩn bị sẵn, một món tang chứng vu oan tuyệt đẹp.
Phó Dĩnh vất vả lắm mới bình tĩnh lại, vẫn như cũ tức giận: “Lý Thân Ninh coi như làm được chuyện tốt, Gia Di, giao nó cho đài phát thanh truyền hình truyền thông đi, thanh danh của cậu chính là bị tên Phương Tử Hằng phá hỏng thành những mảnh vụn đấy!”
Tư Gia Di nhìn Phó Dĩnh, lại nhìn DVD, suy tư hồi lâu, vẫn không lên tiếng.
Phó Dĩnh thấy một cái nhăn mày cùng một nụ cười của cô, hiểu rõ cô đang nghĩ gì, thấy cô phản ứng như vậy, Phó Dĩnh vỗ vỗ trán, không tưởng tượng được mà kêu lên: “Ngàn vạn lần đừng nói cho mình nghe rằng cậu vẫn còn để ý đến danh tiếng của tên cặn bã Phương Tử Hằng.”
“Đây là món nợ mình thiếu bác Phương .” Tư Gia Di nói thật bình tĩnh, “Phương Tử Hằng vẫn là niềm kiêu ngạo của bà ấy. Phá hủy Phương Tử Hằng, tương đương với phá hủy mẹ anh ta.”
Phó Dĩnh nhìn thẳng cô, rồi lắc đầu: “Dù cậu không muốn công khai nó ra ngoài, ít ra, cậu hãy đi cầm đĩa DVD gặp Diêu Tử Chính, chứng minh cậu . . . . .”
“Diêu Tử Chính. . . . . .”
Tư Gia Di nhè nhẹ bật ra cái tên này, phát âm bịn rịn nơi đầu lưỡi, nói lên tình yêu cùng oán niệm, một nụ cười sầu thảm dần dần hiện lên trên mặt cô.
Diêu Tử Chính, chúng ta vẫn không thể quay lại được . . . . .
Sau chuyến bay hôm sau.
Tư Gia Di lần nữa trở về thành phố này.
Nơi này, từng là địa điểm cô khởi đầu ước mơ.
Cũng tại nơi này, cô đã gặp được Diêu Á Nam, Phương Tử Hằng. . . . . . Diêu Tử Chính.
Cũng tại nơi này, cô cố chôn cất đoạn kí ức vô cùng đau khổ đó . . . hi vọng có thể quên nó.
Tuần trước, Phó Dĩnh bay khỏi đây, đến thành phố Tư Gia Di ở để chăm sóc cô, một tuần lễ sau, cùng Gia Di trở lại, bảy ngày ngắn ngủi, nhưng trái tim và suy nghĩ đã không như lúc đầu.
Phó Dĩnh ra khỏi phi trường, chuẩn bị bắt taxi, Tư Gia Di ngăn cô: “Có người tới đón.”
Một chiếc xe Champagne đang dừng ở ven đường, khi Tư Gia Di đang ngắm nhìn bốn phía, cửa sổ chiếc xe đó được kéo xuống. Ngồi ở ghế tài xế là một người đàn ông đeo kính đen, che đi gần nửa khuôn mặt, Phó Dĩnh không nhận ra người này, nhưng hiển nhiên Tư Gia Di nhận ra, lập tức đi về phía người nọ.
Phó Dĩnh đi theo Tư Gia Di về phía chiếc xe kia, ngồi vào.
Sau khi xe khởi động, người tài xế mới tháo kính râm xuống.
Phó Dĩnh kinh ngạc: “Lý Thân Ninh?”
“Cô chắc là Phó Dĩnh, chào cô.”
Phó Dĩnh mặc dù đã từng nói chuyện qua điện thoại với Lý Thân Ninh, nhưng nói về việc gặp mặt quen thân, thì lại mười phần người xa lạ, ánh mắt Phó Dĩnh vội vàng chuyển sang Tư Gia Di, ý thắc mắc.
Tư Gia Di lại không giải thích, nói với Lý Thân Ninh: “Đưa cô ấy về trước.”
Phó Dĩnh ý thức được cô muốn tách khỏi mình, quả quyết cự tuyệt: “Mình đi tìm Diêu Tử Chính với cậu.”
Tư Gia Di vẫn lắc đầu: “Chuyện này mình và anh ta sẽ tự giải quyết riêng. Phó Dĩnh, cậu biết không, mình không muốn có thêm người bị liên lụy vào.”
Sự kiên định trong mắt cô khiến Phó Dĩnh đành thỏa hiệp: “Vậy được, mình ở nhà chờ tin cậu.”
Lý Thân Ninh đi theo địa chỉ Phó Dĩnh nói, đưa cô về đến nhà, trên xe chỉ còn lại Lý Thân Ninh cùng Tư Gia Di.
Hắn nhìn Tư Gia Di thật kĩ qua gương chiếu hậu: “Em tiều tụy đi rất nhiều.”
“Vậy sao? ” Tư Gia Di cười khổ, sờ sờ mặt.
Ánh mắt