Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Hạ Mạt Thu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324875

Bình chọn: 10.00/10/487 lượt.

được món đồ này của Thẩm Mục Phạm là đã quá rõ ràng, những người quen biết anh đều biết một khi anh đã muốn có thì không ai có thể giành được.

Khác với vẻ kinh ngạc của mọi người, sắc mặt của Bạch Chi Âm vẫn hết sức trấn tĩnh, khiến cho mấy vị doanh nhân già không khỏi lắc đầu. “Nghé non không sợ hổ, có lẽ con bé này còn chưa biết nó đã chọc phải phiền phức gì đâu.”

Sau cơn chấn kinh, người dẫn chương trình nhớ tới vai trò của mình, anh ta lặp lại cái giá này một lần nữa, rồi quay đầu sang hỏi Bạch Chi Âm. “Xin hỏi cô có muốn tăng giá không?”

Bạch Chi Âm nhíu chặt mày, như là đang cố suy tính. Một lát sau, khi mọi người nghĩ cô đã chịu thua thì cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cất cao giọng, nói: “40 triệu.”

Chương 2

Chương 2: Thắng Bại

Cô gái này đang định tranh với anh tới cùng sao?

Thẩm Mục Phạm khẽ mím đôi môi mỏng, đánh giá cô gái đứng cách mình mấy mét với ánh mắt đầy hứng thú. Mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da trắng nõn nà, mặt mày nhỏ nhắn nhưng không mất đi khí thế, đôi mắt như ngập nước, rất trong trẻo, rất đẹp, cũng gợi lên khát vọng che chở của đàn ông. Chắc hẳn con cáo già Bạch Phi Dương chọn cô làm giám đốc bộ phận quan hệ xã hội chính là vì hài lòng với gương mặt này đây.

Phát hiện anh cứ một mực nhìn chằm chằm vào Bạch Chi Âm, Nghiêm Chinh cười trêu ghẹo. “Ông cứ nhìn chằm chặp vào con người ta như hổ rình mồi thế này sẽ làm cô ấy sợ đấy.”

Thẩm Mục Phạm liếc anh ta một cái. “Không phải ai cũng như vợ chưa cưới của ông đâu.”

“Vậy cũng phải.” Nói tới chuyện Lâm Nhân rụt rè, Nghiêm Chinh nhún vai một cách bất đắc dĩ. Anh đưa mắt nhìn Bạch Chi Âm thì phát hiện cô đã cúi đầu, hai tai đỏ như là tôm luộc. Nghiêm Chinh không khỏi cười phá lên, khoác tay lên vai Thẩm Mục Phạm một cách không mấy nhã nhặn. “Ông xem, ông xem đi, ông nhìn tới nỗi con người ta đỏ mặt rồi kìa.”

Thẩm Mục Phạm liếc mắt nhìn đôi tai đỏ hồng của Bạch Chi Âm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát. Không biết tại sao, dường như anh càng thích cô gái nghênh ngang không biết sợ, dám tranh giành báu vật với anh vừa rồi hơn. Còn bây giờ, cô chẳng qua chỉ là một cô gái không giấu được nội tâm mà thôi.

Người dẫn chương trình đứng cách đó khá xa, đương nhiên không thể nhìn thấy cơn sóng ngầm giữa bọn họ, nhưng thấy Thẩm Mục Phạm cứ nhìn chằm chặp vào Bạch Chi Âm thì liền nhắc nhở: “Anh Thẩm à, anh có muốn nâng giá lên không?”

“Có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?” Anh hỏi người dẫn chương trình nhưng mắt thì vẫn luôn nhìn Bạch Chi Âm nên ai nấy đều hiểu rằng anh đang hỏi ý kiến của cô.

Theo thủ tục giao dịch mà nói thì yêu cầu của Thẩm Mục Phạm đã đi quá giới hạn, nhưng xét đến việc người cạnh tranh chỉ còn anh và Bạch Chi Âm, giá đưa ra đã cao hơn giá khởi điểm gấp 20 lần nên người dẫn chương trình có thể châm chước một lần, sau đó hỏi Bạch Chi Âm. “Cô à, cô thấy có được không?”

Bạch Chi Âm cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Không cần đoán cũng biết chắc chắn trong đó có ánh mắt của Thẩm Mục Phạm. Nghĩ tới đây, cô cúi đầu càng thấp hơn, cằm cũng sắp đụng tới ngực, hai vành tai thì đỏ rực. Dáng vẻ ấy giống như là không dám lên tiếng phản đối, khiến người ta thấy mà thương.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa yếu đuối đáng thương như vậy khiến cho rất nhiều đàn ông trong hội trường nảy ra ý muốn bênh vực che chở. Cho dù Thẩm Mục Phạm đang ngồi đó, vẫn có người không sợ chết mà giương cao ‘chính nghĩa’. “Chuyện này không hợp với quy định cho lắm nhỉ?”

Những người khác tuy không dám lớn tiếng chất vấn nhưng cũng xì xào hùa theo. “Đúng vậy, cạnh tranh được quyết định trong giây lát, làm gì có chuyện nghĩ tới cả buổi trời?”

Nghiêm Chinh bị những ánh mắt khinh bỉ dồn dập bắn tới làm cho bực dọc. “Haiz, tôi thấy ông cứ nhường đại cho cô ấy đi, dù sao trong nhà ông cũng không thiếu mấy cái đĩa thế này.”

Thật ra, với tính cách của Thẩm Mục Phạm, đổi lại nếu là vật gì khác hoặc người khác tranh giành với anh thì cho dù Nghiêm Chinh không nói, có lẽ anh cũng sẽ nhượng bộ. Nhưng chiếc đĩa bình an phú quý này anh đã tìm kiếm nhiều năm, hơn nữa gia thế của Bạch Chi Âm không tầm thường, anh sẽ không nhường cô, cũng không dám nhường.

Nhà họ Bạch dám bỏ ra 40 triệu để mua nó về thì chắc chắn đối tác bên kia cũng giống như anh, không tiếc chi nhiều tiền để có được cái đĩa. Nếu anh nhượng bộ thì tuyệt đối không còn cơ hội có lại nó.

Ga lăng kiểu này, anh không làm được. Bởi vì anh nhất định phải có thứ đồ này. Hơn nữa anh cũng muốn xem xem rốt cuộc người đứng sau lưng nhà họ Bạch có thể tốn bao nhiêu “máu” nữa?

Không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Nghiêm Chinh, Thẩm Mục Phạm giơ tay lên, cao giọng hô to: “50 triệu.”

Người dẫn chương trình nuốt nước miếng, lặp lại với vẻ không dám tin. “50 triệu?”

Thẩm Mục Phạm gật đầu, khẽ nhếch môi lên cười. “Tôi có thể cho cô đây thời gian để suy nghĩ.”

Câu nói này nghe hết sức ga lăng nhưng thật ra là tát vào mặt, khiến cho những người lớn tiếng kêu gào lúc nãy thẹn tới nỗi tái xanh cả mặt.

Bạch Chi Âm cứ cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ biể


XtGem Forum catalog