XtGem Forum catalog
Bầy hạc

Bầy hạc

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325694

Bình chọn: 10.00/10/569 lượt.

iên đa khoa Quân khu. Còn là Từ Kiến Hằng đề nghị, lần đó ông nằm viện, lúc phiền muộn thích bảo Chử Điềm đẩy ông đến đây yên tĩnh ngồi trong chốc lát.

Nghe Từ Kiến Hằng nói như vậy, trong lòng Mạnh Ngọc Hòa lại nghĩ đến một cảnh tượng khác. Lúc trước Mạnh Phàm nằm viện, khi rảnh rỗi thường thích ngồi ở đây, vừa ngồi đã hơn nửa ngày, ngước cổ nhìn trời, đợi máy bay bay qua. Giây phút nhìn thấy máy bay cô vui mừng hệt trẻ thơ. Tuy nhiên khi máy bay bay đi, cô lại im lặng. Từ khi đó ông cũng biết, tâm hồn của con gái ông rời đi cùng khoảnh khắc Từ Hoàn qua đời rồi.

Hai người ngồi trong đình, nhìn bầu trời, Mạnh Ngọc Hòa khẽ nói:

“Tôi có thể đoán được lần này sao anh lại đến, thật ra lần trước sau khi Từ Nghi đến đây, tôi đã định điện thoại cho anh nói chuyện này. Từ Nghi là một đứa bé ngoan, chúng tôi sẽ không liên lụy nó.”

Từ Kiến Hằng châm thuốc, nheo mắt hút hết cả một điếu mới cất giọng đã khàn vì khói:

“Lần này tôi đến không phải vì nói chuyện này với anh.” – vứt đầu lọc thuốc lá qua một bên, ông nghiêng đầu hỏi – “Tiền thuốc men của Phàm Phàm còn thiếu bao nhiêu?”

Mạnh Ngọc Hòa hơi giật mình:

“Anh Từ…”

Từ Kiến Hằng ngắt lời ông:

“Anh thành thật nói con số với tôi.”

Mạnh Ngọc Hòa im lặng hồi lâu:

“Nếu làm phẫu thuật, có lẽ còn thiếu một trăm nghìn.”

“Làm phẫu thuật? Tìm được nguồn thận rồi à?”

Mạnh Ngọc Hòa cười khổ:

“Người khác thì không có, chẳng qua ông trời phù hộ, thận của tôi xem như có thể dùng được.”

Từ Kiến Hằng cau mày:

“Của anh? Không có cái khác thích hợp hơn sao?”

Mạnh Ngọc Hòa lắc đầu:

“Nếu có thì tốt rồi, chỉ tiếc là hiện tại nguồn thận eo hẹp, biết bao người xếp hàng chờ, đến lượt Phàm Phàm không biết đến khi nào. Tôi và mẹ nó không chờ được nữa rồi, không muốn nhìn nó chịu giày vò dù chỉ một giây, nếu của tôi có thể dùng vậy thì làm thôi.”

Nghe xong, Từ Kiến Hằng thở thật dài:

“Khiến con bé chịu khổ rồi.”

Mạnh Ngọc Hòa nghe mà miệng lưỡi đắng nghét, thật lâu mới nuốt xuống, khó khăn lắm mới cất tiếng:

“Bất kể thế nào, tôi chỉ muốn nó còn sống.”

Còn sống. Từ Kiến Hằng bị hai chữ này đâm sâu, trái tim đã lâu chưa từng rung chuyển cũng cảm thấy gờn gợn chua xót. Để che giấu sự khác thường của mình, ông lấy thẻ ra, đưa cho Mạnh Ngọc Hòa.

Mạnh Ngọc Hòa thật sự thoáng kinh hãi, ông không ngờ hai ba con này đều đến bệnh viện đưa tiền cho ông. Nhưng làm sao ông nhận được chứ? Ông đứng lên, khom người, gần như nghẹn ngào khước từ:

“Anh Từ, mau cất đi. Coi như tôi cầu xin anh, mau cất đi.”

Nếu đổi lại là người khác, lời này có thể là làm bộ làm tịch. Nhưng người này là Mạnh Ngọc Hòa, Từ Kiến Hằng tin tưởng ông ta thật lòng không muốn nhận tiền của ông, hoặc là nói không có mặt mũi lấy tiền của ông.

“Ông anh, tôi biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Có điều tôi muốn nói cho anh biết, tiền này không liên quan đến Từ Nghi.” – Từ Kiến Hằng trầm giọng cất lời, đỡ Mạnh Ngọc Hòa lên – “Có chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với anh.”

Đó là năm thứ tư khi thằng con cả Từ Hoàn đến đội không quân, có một lần thằng con cả viết thư về nhà, nói cuối năm phải nghỉ phép, hơn nữa còn muốn dẫn bạn gái mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nhà, còn nói muốn nhân dịp bốn mươi ngày nghỉ phép này để kết hôn. Cho dù sớm biết thằng con cả đã quen bạn gái nhiều năm, nhưng tin tức quan trọng như vậy vẫn khiến hai vợ chồng họ cảm thấy đột ngột. May mà lúc trước từng gặp cô bé kia vài lần, có ấn tượng khá tốt, hơn nữa con cả thích, họ cũng không định phản đối. Bất kể cuối năm có thể tổ chức hôn lễ hay không, hai người họ vẫn nhận đứa con dâu này.

Tuy nhiên Từ Hoàn lại xảy ra chuyện vào năm đó, Khi ấy hai vợ chồng họ suýt bị nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh làm suy sụp, làm sao có thể nhớ đến cô gái Mạnh Phàm này. Đến lúc họ vất vả lắm mới vượt qua tai kiếp, Mạnh Phàm đã hoàn toàn ngã bệnh.

Ông nhớ được lúc đó họ còn đến thăm Mạnh Phàm vài lần. Có điều khi thấy dáng vẻ hao gầy, dung nhan tiều tụy của Mạnh Phàm, Tống Khả Như vợ ông liền khóc không thành tiếng, về đến nhà mất ngủ đến vài ngày. Dần dà họ không dám đến thăm cô nữa. Chỉ vào lần cuối cùng trước khi đi họ có nhét dưới gối Mạnh Phàm một chút tiền. Sau đó nghe nói Từ Nghi thỉnh thoảng đến thăm cô ấy, trong lòng cũng từ từ buông bỏ.

“Năm đó mẹ Từ Hoàn nghe nói cuối năm nó muốn đưa con dâu về nên đã sớm chuẩn bị tiền cho nó, đinh mua căn nhà ổn định sau khi nó kết hôn. Thằng nhóc này biết được liền đưa hết toàn bộ tiền của nó cho mẹ nó, nói nhà cưới phải mua bằng tiền của mình. Tôi và mẹ nó không có cách nào, đành phải cho hết vào bao lì xì cho con dâu. Chỉ tiếc chúng tôi vô phúc, cuối cùng chưa đợi được con dâu đến nhà đã mất con trai rồi.” – hồi tưởng lại từng cảnh quá khứ, Từ Kiến Hằng nghẹn ngào nói – “Ông anh, trong tấm thẻ này là toàn bộ tiền lương và tiền tuất của Từ Hoàn, chúng tôi không có thêm vào một xu nào. Nó vốn thuộc về hai đứa trẻ này, hôm nay Từ Hoàn đã mất, xin anh thay mặt Mạnh Phàm nhận lấy coi như là thành toàn cho hai đứa nó.”

Mạnh Ngọc Hòa nước mắt giàn giụa không còn biết nói gì cho phải, miệng không ngừng lẩm bẩm xin