Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bất Diệt Truyền Thuyết

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327411

Bình chọn: 10.00/10/741 lượt.

iên gật gật đầu, cảm thấy kinh ngạc, thang máy hắn cũng biết, năm 1854 tại tòa nhà pha lê ở New York cử hành Hội chợ thương mại thế giới, Otis người Mỹ đã biểu diễn thang máy lần đầu tiên trên thế giới, sau đó rất nhiều tòa nhà cao tầng ở châu u được trang bị thang máy, hắn cũng đã dùng qua, không thể tưởng được hiện tại một khách sạn ở một thành phố nhỏ miền núi cũng có thang máy.

Đến tầng 12, phục vụ tầng đã nhận được thông báo, đưa Thạch Thiên đến phòng 1206. Phòng này cũng chỉ có một gian phòng khách, một gian phòng ngủ, cùng một phòng vệ sinh, trang hoàng coi như không tệ, bất quá tại thành phố nhỏ như thế này, phòng như vậy giá cũng không vượt quá 1000 một ngày, chỉ là Thạch Thiên không quan tâm giá mà ném tiền ra, quản lý khách sạn đương nhiên cũng giả hồ đồ.

Thạch Thiên đi vào phòng vệ sinh, cân nhắc tìm hiểu phương pháp sử dụng, liền cởi quần áo tắm rửa một cái, chạy vài trăm dặm tuy không mệt, nhưng bụi bặm cũng không ít, mới tắm rửa xong đã nghe có người gõ cửa, cũng không mặc lại quần áo vừa rồi, dùng khăn tắm quấn quanh người đi ra mở cửa, thì ra là viên quản lí kia mua quần áo đưa lên. Thạch Thiên tiếp nhận quần áo, ngoắc viên quản lí kia bảo hắn đi vào.

Viên quản lí trong lòng vừa ngạc nhiên vừa bất an, vừa rồi giúp Thạch Thiên chạy đến tòa nhà mua sắm bên cạnh, mua hai cái áo sơmi, hai cái quần, còn có một đôi giày da, cùng tất, quần lót, tổng cộng cũng không tới 3000, nhưng hiện tại đã mà tháng sáu, thời tiết nóng bức, tại đây cũng không có hàng hiệu, chỉ có thể mua được mấy cái này, nên tiến lên cười nói: “Tiểu công tử, ngài xem mấy cái này đã vừa lòng chứ? Không đủ tôi lại đi mua thêm, tiền còn thừa cũng không ít”.

Thạch Thiên xua tay nói: “Đủ rồi, tiền thừa cho ngươi, còn nữa, công tử là công tử, kêu cái gì tiểu công tử, đem chữ ‘tiểu’ quẳng đi” Trên đời này cũng không có ai lớn tuổi hơn hắn được, già mà còn bị mấy hậu bối gọi “tiểu”, nghe cũng không được tự nhiên.

Viên quản lí kia chỉ một chút mà đã có hơn 7000, bảo hắn kêu gia gia cũng được. Vốn hắn xem Thạch Thiên ăn mặc cũ nát, còn lo là hạng ăn trộm gì đó, nhưng thấy hắn da thịt trắng trẻo, không giống hạng lưu manh, mà ăn trộm ra tay cũng không hào phóng như vậy, khẳng định là con nhà giàu, trộm tiền nhà chạy đến đây ăn chơi, nếu không sao mua chút đồ đơn giản như vậy cũng bảo mình đi mua, nhất định là bị trong nhà dạy cho hư rồi, xem tóc tai của hắn dài như vậy, nhất định là đã đi không ít ngày, quần áo trên người cũ nát chút cũng không kỳ quái, vội hỏi: “Vâng vâng vâng, công tử còn có gì phân phó?”

Chương 6: Lão tử không phải xử nam

Thạch Thiên thấy quản lí này thái độ đối với hắn cung kính, rất là vừa lòng, lại lấy từ trong túi ra một vạn đưa cho hắn nói: “Đem cô nương tốt nhất ở nơi này lên đây, cùng với đồ ăn rượu ngon nữa, không cần thay lão tử tính tiền, cứ tiêu hết thì nói, làm cho lão tử vừa lòng tất có thưởng”.

Viên quản lí kia suy nghĩ so với phục vụ linh hoạt hơn rất nhiều, sau một chút ngây người liền hiểu được Thạch Thiên muốn kêu “tiểu thư”, trong lòng càng thêm nhận định Thạch Thiên là thiếu gia nhà giàu nào đó, phỏng chừng là gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ đã không được tiếp xúc với bên ngoài, lời nói cổ quái như vậy khẳng định là từ các tiểu thuyết cổ đại mà học ra. Thầm nghĩ chỉ cần có tiền, lão tử sẽ hầu hạ ngươi thoải mái, rồi nhìn xem trên tin tức báo chí mấy ngày nay, có nhà ai thưởng cao để kiếm con hay không, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản nữa, vì lấy lòng, cũng học theo tiểu thuyết mà nó: “Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân sẽ giúp công tử an bài” Nói xong bản thân cũng cảm thấy trên người nổi da gà.

Thạch Thiên thật ra nghe cực kỳ thuận tai, gật đầu nói: “Hãy đi đi”.

Vốn khách của khách sạn lý tìm “tiểu thư” cũng không phải là chuyện quản lí quản, nhưng hắn làm sao mà để tiểu tài thần này cho người khác hầu, không quá vài phút, đã dẫn hai “tiểu thư” còn khá trẻ đi vào hỏi: “Công tử nhìn xem, cảm thấy người nào hợp ý thì lưu lại”.

Thạch Thiên ghé mắt nhìn tướng mạo dáng người của hai người, tuy cũng không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng xem được, ít nhất so với mấy gấu mẹ vĩ đại ở bến xe thì tốt hơn gấp trăm lần, cũng không lựa chọn mà nói: “Đều lưu lại đi”.

Hai vị “tiểu thư” vốn nghe nói là một cậu nhóc, cũng không mấy vui vẻ, nhưng nghe quản lí nói tiểu hài tử này cực kỳ hào phóng, liền cùng đến đây, sau khi vào cửa thấy bộ dáng của Thạch Thiên hai mắt đều sáng ngời. Thạch Thiên tuy nhìn qua chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo mười phần ngân thơ, thân hình cũng chưa khôi phục lại bộ dáng khi trưởng thành, nhưng cũng đã chừng thước bảy, cơ thể cân đối, đã rất có sức hấp dẫn. Thấy Thạch Thiên đều đem các nàng lưu lại, vạn phần mừng rỡ mà tiến đến, trên đường đi quản lí đã đem chỗ cổ quái của Thạch Thiên nó cho hai vị “tiểu thư” biết, bảo các nàng học theo phim cổ trang mà nói chuyện, đặc biệt là không gọi nhắc đến chữ “tiểu”, vì thế nói: “Công… công tử khỏe chứ, tiểu nữ tử có lễ” nói xong cũng cảm thấy rất buồn cười, cả hai nhịn không được mà bật cười lớn lên.

Quản lí kia sợ T