
không cần lo cho chúng, làm việc buôn bán của mình đi”.
Braid nói: “Vừa rồi tôi đã phái người đặt một ít chướng ngại, ngăn cản cảnh sát đến, chẳng qua chỉ có thể cản một chút, phỏng chừng bọn họ sẽ đến đây nhanh thôi, chúng ta nên đi thôi”.
Thạch Thiên cười khổ, khoát tay nói: “Người thân của lão tử chính là cảnh sát, sớm muộn gì bọn họ cũng nghe được, muốn trốn cũng không thoát, các người đi đi, ta đã nghe được âm thanh của họ”.
Mã Sĩ Kiệt bước lại nói: “Các người yên tâm, chuyện hôm nay vốn là do bọn họ muốn tìm tôi gây phiền phức, tôi sẽ gánh vác toàn bộ”.
Braid gật đầu với Mã Sĩ Kiệt, tỏ vẻ khen ngợi: “Cảm ơn!”
Mã Sĩ Kiệt cười nói: “Phải là tôi cảm ơn mọi người mới đúng, hôm nay nếu không có Thạch tiên sinh và mọi người ở đây, thì tôi nhất định là lành ít dữ nhiều. Hơn nữa, chuyện hôm nay đối với tôi cũng như Hưng Nghĩa An mà nói, là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu” Thật ra hôm nay nếu hắn không thấy Thạch Thiên ở đây, cũng sẽ không mang mười mấy người vọt ra giằng co với Hoàng Chính Bưu, chẳng qua, hơn ba trăm người của Hoàng Chính Bưu lao đến địa bàn của Mã Sĩ Kiệt hắn mà “toàn quân bị diệt”, tin này truyền ra ngoài quả thật có thể làm tăng cao uy vọng của hắn tại hắc đạo HongKong, hơn nữa hắn đã nhiều lần bị cảnh sát vì việc tranh giành địa bàn giữa các bang phái, cho nên cũng không để ý đến mặt mũi cho lắm.
Thạch Thiên và Braid đương nhiên đều hiểu ý của Mã Sĩ Kiệt, Thạch Thiên cũng không muốn bị “quan phủ” theo đuôi, như vậy còn đáng ghét hơn bị mấy nhỏ kia theo đuôi, thầm nghĩ, vấn đề đã giải quyết tốt, không có hại gì, nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này, Braid cũng nghe có một đoàn người đang chạy đến, không hề do dự, quay lại hành lễ với Thạch Thiên, rồi vỗ vỗ vai Mã Sĩ Kiệt tỏ vẻ cảm tạ, sau đó liền mang Saji và hai người kia đi ra khỏi quán mỳ, biến mất trong bóng đêm.
Mã Sĩ Kiệt cũng ra lệnh cho người của mình lập tức rời đi, dù sao ở lại cũng vô dụng, bị cảnh sát mang về cũng không tra ra gì ngược lại còn tốn thêm nhiều tiền bảo lãnh, tự mình gánh vác là được. Mười mấy người này đã theo Mã Sĩ Kiệt nhiều năm, cho nên cũng hiểu được thái độ làm người của hắn, không dài dòng, làm theo lời dặn lập tức rời khỏi phố mỹ thực.
Lúc mà Braid rời đi, ở một mái nhà bốn tầng đối diện với quán mỳ cũng có một người nhanh chóng rời đi, Thạch Thiên cảm thấy kinh ngạc, hắn đã phát hiện trên mái nhà có người ngay từ đầu, hơn nữa lại là con gái, từ hô hấp của nàng cũng đoán được nàng đang tu luyện tâm pháp của Thiên Thạch thành bảo, nhưng làm cho Thạch Thiên kì quái chính là, từ tốc độ ôn tồn cũng như tu vi biểu hiện ra ngoài, lại không hề kém đám người có tu vi cao nhất Thiên Thạch Thành Bảo như Braid là bao nhiêu.
Thạch Thiên nhớ lại lúc mình trở về thành bảo để gặp tất cả hậu nhân, thì tựa hồ không có một cô gái nào có tu vi cao như vậy, chẳng qua nếu đã học tập công phu do hắn truyền thụ, lại rời đi cùng Braid, thì hẳn cũng là người của thành bảo, có lẽ lần trước không về thành kịp để gặp hán, nên không để ý nữa.
Lưu Ngọc San chạy đến đây, trán và chóp mũi đã toát rất nhiều mồ hôi, may mắn là nàng vẫn thường xuyên rèn luyện, hơn nữa hôm nay cũng không mang giày cao gót đi dự tiệc, tuy rằng ở phía sau mọi người, nhưng không tụt lại. Chạy đến phố mỹ thực rồi, mấy chục đội viên xung phong đều dừng lại, đứng ngẩn người ra, Lưu Ngọc San và Triệu Gia Minh vội chạy lại hỏi: “Sao lại ngừng…” Vừa hỏi được một nửa đã thấy được tình cảnh trước mắt, cả hai người đều sợ ngây người….
Chỉ thấy mấy chục mét đường ngoài cửa quán mỳ, người và xe nằm đầy trên mặt đất, cũng không thiếu gậy sắt cũng như khảm đao, xem ra hai bang phái vừa mới xảy ra chém giết với nhau, tựa hồ chết không ít người, chẳng qua nghe âm thanh thì phần lớn vẫn còn sống, đang không ngừng rên rỉ.
Lưu Ngọc San, Triệu Gia Minh cùng với những đội trưởng trợn mắt há mồm nhìn nhau, thầm nghĩ, chuyện hôm nay ầm ĩ lớn rồi, ít nhất có ba trăm người đang nằm dưới đất kia, rất có thể là không ít người chết, ngày mai tuyệt đối là một tin tức chấn động cho các giới truyền thông, cái này thì có thể làm cho “mặt mày” của cảnh sát HongKong rạng rỡ rồi.
Ba người không khỏi đồng thời thở dài một hơi, mang theo mọi người tiến đến.
Đối mặt với hơn ba trăm người này, số người của bọn họ quá ít, hiển nhiên là không thể đồng thời xử lý, Lưu Ngọc San lệnh cho Trương đội trưởng thủ hộ bên ngoài, phòng ngừa có người bỏ chạy, Triệu Gia Minh lệnh cho người của mình phụ trách kiểm tra xem có bao nhiêu người chết, sau đó cùng Lưu Ngọc San bước vào quán mỳ, lúc này trong quán chỉ còn lại bốn người, khi thấy Thạch Thiên, cả hai đều ngẩn người, bởi vì trong vụ án của Mạn Toa, bọn họ đều đã gặp qua Thạch Thiên, biết hắn là bảo vệ của Mạn Toa, hơn nữa còn là người thân của Thạch Lệ.
Lưu Ngọc San kinh ngạc nói: “Cậu không phải là Thạch Thiên, người thân của Thạch cảnh quan sao… cậu ở đây làm gì?”
Thạch Thiên cười nói: “Tôi đến ăn mỳ!”
Chương 148: Hôm nay cô rất đẹp .
Lưu Ngọc San nghĩ rằng Thạch Thiên thật sự đi ngang qua đây ăn mỳ, vừa đúng lúc gặp chuyện này,