The Soda Pop
Bất chấp tất cả

Bất chấp tất cả

Tác giả: Cư Tiểu Diệc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326752

Bình chọn: 9.5.00/10/675 lượt.

ổn thôi. Cho nên mặc kệ người khác đánh giá anh như thế nào, cô nguyện ý cái gì cũng không nghe không nhìn thấy, tin tưởng anh vô điều kiện.

“Cứ như vậy tin anh?” Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, dựa vào sau gối mềm, ôm cô càng chặt hơn một chút.

Buổi tối này, khoảng cách giữa hai người như lập tực biến mất, cứ như vậy yên tĩnh một hỏi một đáp, giống như vợ chồng già, mặc dù không đến nỗi lập tức thấy ngọt ngấy như mật, nhưng tấm lòng của bọn họ dần dần dựa vào nhau.

Bọn họ là vợ chồng.

Chương 23: Chung Đụng

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ vừa được bật lên.

Tô Hiểu Mộc múc canh ninh cả một buổi chiều ra khỏi nồi, mới vừa bưng lên bàn cơm thì nghe thấy âm thanh mở khóa, Tiểu Nghiêu sớm ngồi ở trên ghế đàng kia chờ ăn cơm nhảy xuống, vừa chạy đến trước cửa vừa kêu : “Nhất định là cha trở lại!”

Cô bật cười lắc đầu một cái, lại đi vào phòng bếp bưng ra những món ăn khác, món ăn rất đơn giản, ba món ăn một món canh, kể từ khi kết hôn, xin nghỉ mấy ngày, cô tự nhiên đã ôm đồm ba bữa cơm thường ngày của gia đình này rồi. Thấy Tiểu Nghiêu thân mật lôi kéo Cảnh Diễn đi vào, cô cười cười, thúc giục hai cha con: “Nhanh đi rửa tay, có thể ăn cơm rồi.”

Tiểu Nghiêu rửa tay xong trở lại, vốn là mặt mày tươi cười chứng kiến thức ăn trên bàn sắc mặt đột nhiên tiu nghỉu xuống, cậu rất ghét cà rốt, len lén nhìn cha mẹ một cái, lại im lặng ngồi xuống, nhưng chỉ là bới hai muỗng cơm trắng, chợt đôi mắt không động, để đũa xuống nói với mẹ: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Tô Hiểu Mộc không biến sắc đem dĩa cà rốt đẩy tới trước mặt cậu, hếch mày lên hỏi: “Hả? Là chuyện gì? Con nói đi, mẹ đang nghe.” Cô đối với những trò mà cậu dùng để trốn ăn rau củ đã sớm quen thuộc, còn là trong tâm thế chờ phối hợp với cậu.

Tiểu Nghiêu nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ bé, nhếch môi nịnh nọt mà nói: “Mẹ, con phát hiện gần đây rất đẹp, Tiểu Vũ hôm nay cũng cùng con khen mẹ đấy.” Tay nhỏ bé lặng lẽ lại đem dĩa cà rốt dời đi.

“Vậy. . . . . . Ý của con là mẹ con trước kia dung mạo rất khó coi phải không?” Tô Hiểu Mộc rất thoải mái mà đáp lại.

“Dĩ nhiên không phải! Ý của con là gần đây mẹ càng ngày càng đẹp chứ sao!” Tiểu Nghiêu lập tức cãi lại, có chút không cam lòng quay đầu tìm người trợ giúp: “Người nói có đúng hay không? Cha?”

Cảnh Diễn chợt bị kêu đến, tay dừng đũa một chút, gật đầu nói: “Mẹ con vẫn luôn rất đẹp.”

Tô Hiểu Mộc khẽ lỡ nhịp tim, lần đầu tiên cô nghe được Cảnh Diễn thẳng khen mình như vậy, mặt đỏ lên một chút. Tiểu Nghiêu thấy được thắng lợi trước mắt, hả hê nói: “Đúng không đúng không, cha cũng nói như vậy! Mẹ, mẹ có phải nên có phần thưởng cho con? Ví dụ như. . . . . . Ai ui!”

Lời của cậu còn chưa nói hết liền bị Tô Hiểu Mộc dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ đầu, tức giận nói: “Ví dụ như phần thưởng của con là ăn hết cả bàn rau củ này, hài lòng chưa?”

“À? Tại sao có thể như vậy?” Tiểu Nghiêu trợn to hai mắt buồn bã nhìn mẹ, một lát sau lại kêu la, “Ba cũng không ăn, không công bằng! Đứa bé cũng có nhân quyền đấy!”

Tô Hiểu Mộc dở khóc dở cười, thật không biết thế nào trẻ con bây giờ trưởng thành sớm như vậy, đem cả nhân quyền ra rồi. Cô nhẹ giọng nói xuống, quay đầu nói với Cảnh Diễn: “Cha, con trai của cha là nhân vật có quyền rất lớn.”

Nghe lời của cô…, Cảnh Diễn mặt không đổi sắc gắp lên một miếng ray, lại thong thả ung dung ăn hết, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn con trai nhàn nhạt giáo dục: “Cho cha ăn cơm thật ngon, ăn không nói, ngủ không nói.”

Cha quá mức quá mức uy nghiêm, mấy chữ đơn giản lại thêm làm gương tốt, phản kháng nho nhỏ của Tiểu Nghiêu lập tức liền bị dập tắt, vừa tức giận cắn miếng rau vừa nho nhỏ nói thầm: “Lúc nào thì trở nên ăn ý như vậy. . . . . .”

Tô Hiểu Mộc cùng Cảnh Diễn đều rất sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, cũng nhàn nhạt cười.

Cơm nước xong Tiểu Nghiêu trở về phòng chơi trò chơi, Tô Hiểu Mộc ở phòng bếp rửa chén, Cảnh Diễn lên lầu xử lý xong một phần công văn khẩn cấp trở xuống thấy cô còn đang bận, ánh đèn ấm áp rơi trên người cô, cho anh một cảm giác rất ấm áp, anh đi rót chén nước, nhấp một miếng mới nói với cô: “Hay mời người giúp việc đi, em đừng để quá mệt mỏi.” Nhìn sắc mặt của cô có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt lại rất có hồn, anh không tự chủ lại nhìn qua.

Tô Hiểu Mộc lắc đầu một cái, mỉm cười: “Không có bao nhiêu việc để làm, trước kia cũng không phải là một mình em làm hết sao? Ngược lại hiện tại sống an nhàn sung sướng có chút không quen, vừa đúng có cơ hội luyện tay một chút, hơn nữa em thích chăm sóc hai người.” Nói hết lời cô liền hận không cắn lưỡi của mình, giống như từ khi cùng anh nói thẳng thắn mọi chuyện về sau cô bắt đầu da mặt dày rồi, chỉ đành phải cúi đầu thấp hơn nữa, không dám nhìn vẻ mặt lúc này của anh.

Dáng vẻ ngượng ngùng của cô chọc cười Cảnh Diễn, khi cười thấp thoáng chút nếp nhăn trên đuôi mắt, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, hỏi cô: “Đúng rồi, nhà em bên kia còn có người thân hay không? Ưmh, còn có bạn bè cũng coi như quan trọng.”

“Thế nào?” Anh đột nhiên đổi đề tài, Tô Hiểu Mộc nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

“Ý định của anh là qua một thờ