Bất chấp tất cả

Bất chấp tất cả

Tác giả: Cư Tiểu Diệc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325095

Bình chọn: 8.00/10/509 lượt.

ồi?

Tô Hiểu Mộc từ từ hồi tỉnh, cau mày, hô hấp còn có chút không thông thuận.

Nghiêng người nhìn qua, cánh cửa phía bên kia đã được mở lên phân nửa, sau vài ngày mưa xuân đã tạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ánh sáng làm cho mắt cô không chịu được tràn ra nước mắt, mà Lăng Tử Kỳ đang nhắm mắt lại tựa người trên mép giường, nơi ghế sa lon anh đắp áo khoác còn có một cái vali nhỏ.

Cô hơi cong cánh tay mới vừa cử động, Lăng Tử Kỳ rất nhanh tỉnh dậy, đặt nhẹ nhàng mu bàn tay của cô trở lại, nói chầm chậm: “Đừng lộn xộn, còn nửa bình nữa mới xong!”.

“Tại sao trở lại? Anh không phải là muốn đi Nhật Bản học tập một tháng sao? Lúc này mới mấy ngày mà?”. Giọng nói Tô Hiểu Mộc có chút khô khốc khàn khàn, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười với anh.

Lăng Tử Kỳ không trả lời cô, mà đứng lên nhấn mép giường rồi dìu cô từ từ ngồi lên dựa vào gối, nhỏ giọng nói: “Em bây giờ còn có chỗ nào không thoải mái? Hô hấp như thế nào? Còn cảm thấy khó chịu không?”.

Tô Hiểu Mộc lắc đầu một cái: “Em rất khỏe, anh không tin đàn anh của anh sao? Anh ta nói em không sao rồi. . . . . .”. Lời của cô khi đối diện với ánh mắt ngày càng lạnh của anh thì nhỏ dần, đôi môi trông như một đứa trẻ chịu nhiều ấm ức.

Lăng Tử Kỳ chậm rãi nắm chặt quả đấm, âm thanh không mang theo nhiệt độ gằn từng chữ một: “Không có việc gì? Đã trở thành như vậy em còn dám nói không có việc gì? Có phải hay không, có phải hay không muốn. . . . . .” Chữ kia anh không dám nói, anh hít sâu một cái, xoay người đưa lưng về phía cô, tức giận nói: “Em bây giờ tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, để anh đi bảo y tá mang cho em chén cháo”. Sau đó giống như trốn tránh điều gì, anh vội vã rời khỏi phòng bệnh.

Anh dựa vào vách tường trên hành lang, từ từ khôi phục tâm tình của mình, cho đến vừa rồi tận mắt thấy cô tỉnh lại, trái tim lơ lửng của anh mới có thể trở lại bình yên. Ở Nhật Bản nhận được điện thoại khẩn của đàn anh nói cô bệnh cũ tái phát nhập viện, suýt nữa phải vào ICU, đầu anh trống rỗng, chuyện gì cũng không để ý liền đi chuyến bay sớm nhất trở lại, cái loại sợ hãi mất đi một điều quan trọng, cô có hiểu hay không?

Y tá đưa cháo trắng đựng trong bình giữ nhiệt đến, Lăng Tử Kỳ mang vào phòng bệnh, đem cháo đổ ra chén, một câu cũng không nói, Tô Hiểu Mộc sợ nhất những lúc anh trầm mặc như vậy, anh ngày thường luôn cười nhẹ nhàng, chuyện trò vui vẻ, cởi bỏ áo bluse trắng ra lại trở thành người phong lưu phóng khoáng nổi danh trong các quán rượu, trong mắt các cô gái, anh là chàng trai vửa anh tuấn lại nhiều tiền, có thể gọi là “người tình hoàn hảo”, người như vậy không tức giận thì thôi, tức giận rồi thì thì thật khó mà xoa dịu, thật giống như anh hiện tại.

Cô ngoan ngoãn ăn hết bát cháo nhận lấy từ tay anh, thấp thỏm liếc nhìn hai mắt anh, lúc này mới dám cười ha ha xin anh tha thứ: “Anh đừng tức giận mà…., chú rể là chủ biên của em, tình cảm khó từ chối, cũng không thể không đi, nhưng em không biết chú rể lại trang trí cả một tiệc cưới như vậy toàn hoa sồ cúc, hơn nữa em chỉ nói mấy câu chúc phúc liền đi, thật!”. Mùa xuân là mùa phấn hoa bay nhiều nhất, hoa sồ cúc lại là loại hoa rất nhiều phấn, không may cô lại là người dị ứng nặng với phấn hoa.

Nghe cô giải thích, ánh mắt Lăng Tử Kỳ yên tĩnh, vừa cầm chén đặt lên bàn, vừa lạnh nhạt nói: “Tiểu Nghiêu có biết em vào bệnh viện không?”

“Em làm sao dám cho nó biết? Anh đừng thấy nó trưởng thành sớm giống như một ông cụ non, nếu biết em nhập viện cũng sẽ không chịu được. Cũng may mấy ngày nay nó tham gia một cuộc thi do nhà trường sắp xếp địa điểm nghỉ ngơi, nên có thể gạt được nó”. Tô Hiểu Mộc khi nói đến con trai mắt cũng sáng lên, đó là bảo bối trong lòng của cô, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác trên đời này.

“Thì ra em còn có thể nhớ tiểu Nghiêu còn nhỏ tuổi, xem từ nay về sau em còn dám tùy ý thế này không?”. Lăng Tử Kỳ sắc mặt hơi dịu lại, một lát sau, anh thấp giọng thận trọng nói: “Hiểu Mộc, hứa với anh, không còn có lần sau được không?”.

“Em biết rồi, đừng lo lắng.” Tô Hiểu Mộc gật đầu, nhớ lại ngày ấy, “Hôn lễ, hoa tươi, chúc phúc. . . . . . Tử Kỳ, thấy nụ cười trên mặt cô dâu em biết ngay cô ấy rất hạnh phúc, khó trách người ta nói ngày kết hôn là ngày xinh đẹp nhất trong cuộc đời một cô gái”.

Lăng Tử Kỳ ngẩn ra, nửa đùa nửa thật nói: “Em hâm mộ người khác?”. Anh bỗng dưng lại gần cô, từ từ nói: “Thật ra thì em không cần phải hâm mộ, chỉ cần em mở miệng, chúng ta có thể ngay lập tức đi đăng ký kết hôn”. Trong lòng anh có chút kích động, anh biết mình không nói đùa, anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Quả nhiên.

Bọn họ đã gần nhau quá rồi, hơi thở ngay cạnh bên tai, Tô Hiểu Mộc run run nhìn xuống, nửa quay mặt đi chỗ khác cố làm ra vẻ thoải mái mà chế nhạo: “Em không dám hủy diệt người đàn ông độc thân như anh, đừng nói bên ngoài, ngay trong bệnh viện này mỗi người thích anh đều phun nước bọt thì em cũng chết đuối rồi! Bác sĩ Lăng xin thương xót, tha cho cô gái bé nhỏ này đi!”.

“Cũng đúng”. Lăng Tử Kỳ từ từ đứng thẳng dậy, lơ đễnh nói: “Anh cũng luyến tiếc một mảnh rừng rậm kia, cũng chỉ


XtGem Forum catalog