
t bức tường trắng trơn. “Hãy xem kĩ nhé nhưng tốt nhất là đừng nhớ gì cả.”
Bức tường khẽ rung một cái và trên đó xuất hiện những xoáy màu. Những xoáy màu cuốn vào nhau, hòa dần vào nhau cho đến khi trở thành những hình ảnh rõ ràng.
Đó là một căn phòng bệnh viện. HwanHee 16 tuổi nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt nhưng có vẻ khỏe khắn hơn so với trong trí nhớ của tôi. Hình ảnh kéo rộng ra để thêm vào đó một hình người nữa. Một cô gái nhỏ với mái tóc đen dài. Là tôi.
“Kaylin, cứ về nhà đi.” HwanHee vừa nói vừa hục hặc ho. “Cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy. Mình sẽ ổn thôi mà.”
“Mình biết, HwanHee à, nhưng mình chỉ muốn được ở lại với cậu thôi.”
Đôi mắt của Kaylin nhỏ tuổi ăm ắp nước mắt khi cô bé gục xuống thân hình của HwanHee nức nở.
“Mình đã sợ quá khi nghĩ rằng cậu sắp chết mất rồi. Mình tưởng mình đã giết chết cậu rồi chứ.”
“Sao cậu cứ khăng khăng rằng đó là lỗi của cậu thế nhỉ?” HwanHee phải gắt lên với Kaylin, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô bé.
Và đúng là HwanHee đã không chết. Thời gian trôi vùn vụt và tôi được chứng kiến HwanHee sống khỏe mạnh bình thường. Và rồi đến một cảnh. HwanHee và Kaylin tay trong tay đi dạo trên một con phố và một bóng dáng quen thuộc đi tới từ chiều ngược lại.
“Brian.” Tôi khe khẽ thốt lên. Trong một giây, tôi đã tưởng tượng rằng Brian sẽ quay ra và chào hỏi Kaylin nhưng không, họ đi lướt qua nhau như không hề quen biết.
“Chúa ơi.” Tôi gọi. “Điều gì sẽ xảy ra với Brian nếu tôi không bao giờ gặp anh hồi đại học?”
Lại là những xoáy màu cuốn vào nhau cho đến khi hiện ra một hình ảnh duy nhất. Hình ảnh của Brian đang ngồi trong lớp Mỹ thuật cơ bản, say mê vẽ. Tôi không nhìn thấy mình trong lớp học. Thì tất nhiên nếu HwanHee không chết, tôi cũng chẳng có lý do gì để theo học lớp đấy cả. Brian vẫn say sưa vẽ, vẫn là cái dáng ngồi đã quá quen thuộc với tôi.
“Cô có nhìn được anh ta đang vẽ cái gì không?”
Như thể có một cái camera đang quay phim và quay theo ý tôi vì ngay lập tức nó chuyển thành góc quay từ phía sau lưng Brian để tôi có thể nhìn thấy tấm toan của anh từ phía đằng trước. Và thứ mà tôi nhìn thấy đã làm tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Đó chính là bức tranh “Nàng Lisa đang cười” của Brian.
“Làm thế nào?” Tôi lắp bắp. “Nếu chúng tôi không bao giờ yêu nhau, thì làm sao Brian lại vẽ bức tranh tôi đang cười chứ?”
“Chúng tôi chưa bao giờ nói rằng cậu ta sẽ không yêu cô.” Chúa đáp lời tôi. “Dù HwanHee có sống sót sau tuổi 16, số phận của Brian đã định đoạt rằng anh ta phải yêu cô trong những năm đại học. Hẳn là đã gặp cô ở một nơi khác, vào một thời điểm khác và đã thầm thương trộm nhớ cô rồi. Và số phận của cô cũng đã quyết định cô phải là mối tình cuối cùng của cậu ta cho dù hai người có gặp nhau ở kiếp nào đi chăng nữa.”
“Nhưng thế thì thật không công bằng.” Tôi phản ứng. “Thế tương lai thì sao? Số mệnh tôi là gì? Và cuối cùng tôi sẽ yêu ai chứ?”
Bức tường lại trắng xóa trở lại. Tất cả hình ảnh biến mất. “Chúa ơi!”
Thượng Đế lại thở dài hay sao. “Kaylin, bỏ qua chuyện HwanHee chết hay không đi, thì số phận của cô cũng phải yêu cả hai người. Nếu HwanHee có còn sống đi chăng nữa, thì cũng chỉ có nghĩa là cô sẽ gặp Brian muộn hơn một chút mà thôi. Và dù sớm hay muộn thì cô cũng vẫn yêu anh ta. Vì một lý do khác, nhưng chắc chắn là tình yêu. Thế đấy.”
Tôi đã tưởng rằng tôi yêu Brian bởi vì HwanHee đã chết.
Nhưng chính Thượng Đế đã nói, tôi vẫn sẽ yêu Brian kể cả khi HwanHee còn sống. Sự thật này đúng là không giúp gì cho tôi trong việc có một quyết định dứt khoát đối với cả hai người.
PHẦN 5
CHƯƠNG 13: ĐỐI MẶT
Đã đến lúc tôi phải rời văn phòng của Đấng tạo hóa toàn năng. Tôi có thể hỏi Ngài hàng lố những câu hỏi này nọ kia khác nữa, nhưng tôi hiểu rằng chúng cũng chẳng có ích gì cả. Tôi vẫn sẽ phải đối mặt với những hai người đàn ông trong đời mình.
Khi ra đến nơi, tôi thấy mình đang đứng gần với Đài quan sát Địa cầu. Tôi cứ đứng đó một lúc lâu, chẳng biết mình sẽ phải đi đâu nữa.
“Kaylin!” Tôi quay lại để nhìn thấy HwanHee đang cuống cuồng vẫy gọi tôi. Anh chạy tới chỗ tôi, cười rạng rỡ. “Cuối cùng thì cũng xong. Anh cứ tự hỏi chẳng biết bao giờ cuộc gặp gỡ của em với Thượng Đế mới kết thúc nữa.”
Tôi lập tức bối rối. “Anh biết em đi gặp Người sao?”
Anh gật đầu. “Đương nhiên. Anh nhìn thấy em đi vào văn phòng quản lí mà. Anh cũng định đi vào theo em nhưng chỉ những người có việc muốn gặp Ngài mới được vào thôi. Đó là luật. Anh nghĩ người ta qui định như vậy vì cái sảnh đó lúc nào cũng chật kín người là người.”
Vậy là HwanHee đã nhìn thấy tôi chạy vào tòa nhà đó. Vậy có phải anh cũng nhìn thấy tôi đứng nói chuyện với Brian không nhỉ?
“Hay là đến thăm bố mẹ em đi.” HwanHee gợi ý. “Trầm mình trong dòng suối nước nóng cũng là một ý kiến không tệ đấy chứ?”
“Tốt thôi.” Tôi đồng ý ngay lập tức. Đằng nào cũng chẳng có việc gì khả dĩ hơn để làm lúc này. Cả hai nhắm mắt lại, tay nắm chặt tay và vẽ lại hình ảnh của cha mẹ tôi trong đầu.
“Chào cả hai đứa.” Mẹ là người đầu tiên chào đón chúng tôi. “HwanHee, uống gì chứ?” Bố tiến lại vỗ vai Hwan