XtGem Forum catalog
Bạo vương liệt phi

Bạo vương liệt phi

Tác giả: Ngạn Thiến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327785

Bình chọn: 10.00/10/778 lượt.

n tức giận nhưng nàng biết chắc hắn sẽ không chủ động nói với nàng, xem ra nàng chỉ có thể nghĩ cách.

“Thần thiếp không quấy rầy Vương nữa, thần thiếp cáo lui trước.” Nàng xoay người muốn rời đi.

Long Hạo Thiên lập tức giữ chặt cánh tay nàng: “Nếu đã đến rồi ngươi lại muốn cứ thế mà đi sao? Ngươi còn chưa nói cho Bổn Vương biết, thật ra ngươi có quan hệ gì với hắn?” Nàng càng muốn trốn tránh hắn càng muốn nàng phải nói rõ ràng.

“Quan hệ gì chứ?” Trong chốc lát Vân Yên vẫn không hiểu ý hắn.

“Ngươi còn giả ngu với Bổn Vương sao? Nếu ngươi muốn biết tình hình của hắn, vậy nghĩ kỹ đi, lúc nào ngươi cho Bổn Vương một lý do thuyết phục thì lúc đó đến tìm Bổn Vương nói chuyện.” Long Hạo Thiên buông nàng ra, nếu nàng đã quan tâm Vân Hổ, vậy hắn muốn xem thử nàng giả bộ tới lúc nào.

“Thần thiếp cáo lui.” Vân Yên lặng lẽ rời khỏi Ngự thư phòng, từ lời nói vừa rồi của hắn lại khiến nàng dấy lên một tia hi vọng. Ý hắn là cha vẫn còn sống sao? Nhưng nàng nhất định phải cẩn thận, nếu nói cho hắn biết nàng là con gái của Vân Hổ, là công chúa xuất giá thay, hắn có tìm lý do làm khó Vân triều hay không?

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng chậm rãi rời xa của nàng, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, thật không ngờ người nàng thích lại là Vân Hổ, cho dù là mỹ nữ yêu anh hùng thì cũng không nên là ông ta.

“Nương nương, sao rồi?” Nhìn thấy nàng vừa về đến phòng, Tiểu Thanh vội vàng hỏi.

“Hắn không chịu nói.” Vân Yên thở dài ngồi xuống đó. Nàng không quen người nào ở trong Hoàng cung cả, phải thăm dò tin tức từ đâu đây?

“Nương nương, người không cần vội, để nô tỳ nghĩ cách. Trong nội cung vốn là nhân đa chủy tạp(người đông lại hỗn tạp và lắm miệng), rồi sẽ hỏi thăm ra tin tức, chỉ cần nô tỳ đút lót một chút là được.” Tiểu Thanh nói, việc này nàng tương đối quen thuộc, có thể đi làm giúp nương nương.

“Cũng chỉ có thể làm vậy, để ngươi cầm ít ngân lượng đi đút lót.” Vân Yên gật đầu, hi vọng nàng có thể hỏi thăm được tin tức.

“Dạ, nương nương, vậy người nghỉ ngơi đi.” Tiểu Thanh đỡ nàng nằm xuống giường, rồi đắp chăn giúp nàng.

Thời gian này Vân Yên sao có thể ngủ được, nàng đứng dậy ngồi ở chỗ đó. Nếu cha còn sống, hắn sẽ giam cha ở đâu? Thiên lao là nơi nàng nghĩ đến đầu tiên nhưng mà nàng tìm lý do gì để đến thiên lao? Huống chi hôm nay nàng vừa hỏi như vậy, hắn có thể nghi ngờ hay không?

“Nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Tử Liên đi vào bẩm báo.

“Cứ để đấy đi, ta không muốn ăn.” Vân Yên phân phó, hiện tại nàng làm gì có tâm tư ăn cơm.

“Nương nương, người làm sao vậy? Không thoải mái sao? Hay là có tâm sự gì?” Tử Liên thấy sắc mặt nàng không tốt, quan tâm hỏi.

Nhìn thấy nàng, tim Vân Yên khẽ động, có lẽ nàng biết chút gì đó: “Tử Liên, ngươi lại đây.”

“Nương nương, có chuyện gì?” Tử Liên đi đến trước mặt nàng.

“Tử Liên, trước kia Vương tiến đánh Vân triều, lúc trở lại có mang theo người nào về cùng không?”

“Nương nương sao lại hỏi vậy? Chuyện đã xảy ra lâu rồi, nô tỳ cũng không nhớ rõ mà hình như cũng không nghe nói qua Vương có dẫn theo phạm nhân nào trở về.” Tử Liên nghĩ một chút rồi đáp. “Vậy sao?” Vân Yên có chút thất vọng, phất tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta không muốn ăn bữa tối, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Dạ, nương nương.” Tử Liên đáp lời rồi xoay người đi, vừa đi vài bước đột nhiên lại quay lại nói: “Nhưng mà nương nương, nô tỳ có nghe nói trong kinh thành có một thiên lao bí mật, thường thì những phạm nhân quan trọng đều bị giam ở đó.”

“Thật không?” Vân Yên lại thoáng dấy lên hi vọng: “Vậy ngươi có biết thiên lao đó ở đâu không?”

“Nô tỳ không biết.” Tử Liên lắc đầu.

“Không biết?” Sắc mặt Vân Yên ảm đạm, nhưng mà cũng không lạ, nếu một cung nữ nho nhỏ như nàng mà cũng biết thì còn gì gọi là thiên lao bí mật nữa.

“Nương nương…” Tử Liên nhìn ra nàng có tâm sự nhưng nương nương không nói mình cũng không tiện hỏi.

“Không sao, lui xuống đi.” Vân Yên cười nói.

“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Tử Liên nhìn nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.

Vẻ mặt Tiểu Thanh hoang mang bất an dẫn theo một nữ tử đi đến cửa cung.

“Đứng lại, ngươi ở cung nào?” Thị vệ ngăn nàng lại.

“Thị vệ đại ca, ta là nô tỳ của Tử Yên các hầu hạ Yên phi nương nương, nương nương nói muốn mua một ít tơ lụa kiểu dáng hài hòa nhưng nô tỳ lại không chắc chủ ý cho nên mới đưa người bán tơ lụa mang vào để nương nương tự mình lựa chọn.” Tiểu Thanh cười nói.

“Vậy sao?” Thị vệ quan sát nữ tử vô cùng cao lớn đang cúi đầu rất thấp.

“Thị vệ đại ca khổ cực rồi, các ngươi cầm cái này uống chút rượu.” Tiểu Thanh lấy một đĩnh bạc từ trong ngực ra, nhét vào trong tay bọn họ, sợ bọn họ nhìn ra sơ hở.

Thị vệ đặt ở trong tay ước lượng, lúc này mới cười nói: “Vào đi.”

“Cám ơn hai vị đại ca.” Tiểu Thanh âm thầm thở phào, mới nói với người đang đứng ở phía sau: “Đi theo ta.” Người đứng phía sau kính cẩn lễ phép đi theo sau nàng.

Vào đến Hoàng cung, Tiểu Thanh liền nói với người đi phía sau: “Đại thiếu gia, người không cần nói gì cả, cứ đi theo nô tỳ là được rồi.”

“Tiểu Thanh, yên tâm đi, nhanh đi trước dẫn đường.” Vân Dương trong tr