XtGem Forum catalog
Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323070

Bình chọn: 7.5.00/10/307 lượt.

ho anh.

– Cậu thật thảm hại! anh ta vẫn còn kêu lên sau lưng anh.

Mathias giơ tay lên biểu thị sự đầu hàng.

– Được rồi, thôi đi mà, tớ sẽ tìm ra một giải pháp!

Khi Mathias đi vào phòng mình, anh vẫn còn nghe thấy tiếng Antoine ở tầng trệt đang kết tội anh, thậm chí còn theo kiểu rất thô thiển. Anh khép cửa lại và thở hắt ra trong lúc tháo cổ áo choàng ngoài.

Trong phòng làm việc, Antoine nhấn một nút trên bàn phím máy tính của mình. Trên màn hình, một chiếc xe đua Công thức 1 đâm thẳng vào hàng rào an toàn.

Vào ba giờ sáng, Mathias vẫn không ngừng đi lại trong phòng mình. Bốn giờ, trong độc chiếc quần cộc, anh ngồi sau bàn viết đặt gần cửa sổ và bắt đầu nhay bút. Muộn hơn một tí, anh đã thảo ra được những câu đầu tiên cho bức thư gửi đến bà Morel. Đến sáu giờ, cái sọt đựng giấy lộn đón nhận tờ giấy nháp thứ mười một mà Mathias vừa ném xuống. Bảy giờ, mái tóc rối bù lởm chởm, anh đọc lại lần cuối bài viết của mình và luồn nó vào trong một chiếc phong bì. Những bậc cầu thang kêu răng rắc, Emily và Louis xuống bếp. Tai dán sát cửa, anh nghe ngóng những tiếng động của bữa sáng, và khi nghe thấy tiếng Antoine gọi lũ trẻ để đến trường, thì anh liền khoác vội cái áo choàng tắm và chạy bổ xuống tầng trệt. Mathias đuổi kịp Louis trên bậc thềm nhà. Anh đưa cho cậu bé bức thư, và chưa kịp có thời gian để giải thích cho nó bất kỳ điều gì, thì Antoine đã tóm lấy và bảo Emily với Louis ra đứng đợi anh ở phía xa hơn một chút trên vỉa hè.

– Cái gì vậy? anh hỏi Mathias trong lúc vung vẩy chiếc phong bì.

– Một lời đoạn tuyệt, đó chính là cái cậu muốn còn gì, phải vậy không?

– Bởi bản thân cậu đã không thể làm tròn việc người ta nhờ ư? Cậu cần lũ trẻ xía vô chuyện này à? Antoine thì thầm trong lúc kéo Mathias ra xa hơn chút nữa.

– Tớ nghĩ như thế là hay hơn, Mathias lắp bắp.

– Và lại còn hèn nữa chứ! Antoine cười ha hả, trước khi đến cùng lũ trẻ.

Tuy vậy trong lúc trèo lên xe ôtô anh cũng để lá thư vào trong cặp sách của con trai. Chiếc xe mui tháo đi xa dần, Mathias khép cửa nhà lại và leo lên tầng sửa soạn cho mình. Trong lúc bước vào bồn tắm, anh nở một nụ cười thật lạ lùng.

Cửa hàng vừa mở. Từ phòng phía sau tiệm hoa của mình, Sophie đã nhận ra những bước chân của Antoine.

– Anh đưa em đi uống tách cà phê nhé? Anh nói.

– Chà, anh mang vẻ mặt của những ngày không lành rồi, cô trả lời trong lúc lau mu bàn tay lên chiếc áo blouse của mình.

– Em đã làm gì mình thế này? Antoine hỏi khi ngó thấy tấm gạc lốm đốm máu đen trên ngón tay Sophie.

– Chẳng có gì đâu, một vết cắt nhưng nó không liền sẹo, cứ nước sôi suốt như thế này thì chẳng thể lành được.

Antoine cầm bàn tay cô, gỡ tấm băng dính và nhăn mặt lại. Không để cho Sophie có thời gian bàn cãi, anh kéo cô về phía tủ thuốc, lau miệng vết thương và cuốn một lượt băng.

– Nếu trong hai ngày nữa mà chưa khỏi, anh sẽ dẫn em đi khám, anh lẩm bẩm.

– Thôi được, đi uống cà phê nào, Sophie vừa trả lời vừa lúc lắc con búp bê mà cô đang mang trên đầu ngón trỏ, sau đó anh sẽ kể cho em nghe chuyện gì khiến anh lo lắng vậy.

Cô cài cửa, cất chìa khoá vào túi và lôi tay anh bạn đi.

* * *

Một khách hàng đang chờ, vẻ bồn chồn trước cửa hiệu sách. Mathias đi bộ ngược lên Bute Street, Antoine và Sophie đi theo hướng ngược lại và đụng nhau; ông bạn nối khố của anh không cả thèm đưa mắt nhìn, và bước vào trong quán của Yvonne.

* * *

– Có chuyện gì xảy ra giữa hai bọn anh vậy? Sophie hỏi trong lúc đặt tách cà phê kem của mình xuống.

– Em có bộ ria kìa!

– Em cám ơn anh, anh thật tử tế!

Antoine lấy khăn của mình và lau môi cho Sophie.

– Bọn anh hơi to tiếng với nhau sáng nay.

– Cuộc sống lứa đôi mà, anh già ạ, không thể lúc nào cũng xuôi chèo mát mái được hết cả!

– Em chế giễu anh đó à? Antoine hỏi khi nhìn Sophie, đang gắng hết sức để nhịn cười.

– Chủ đề cãi nhau của bọn anh là gì vậy?

– Chẳng gì cả, thôi bỏ qua đi.

– Chính anh mới là người nên bỏ qua đi, nếu anh nhìn được bộ dạng của anh… anh thật sự không muốn nói với em đó là chuyện gì à? Một lời cố vấn của phụ nữ không phải là không có giá trị đâu, phải không?

Antoine nhìn cô bạn thân của mình và để cho nụ cười đang thể hiện thật thoải mái của cô chinh phục mình. Anh lục trong các túi áo vest và chìa cho cô một cái phong bì.

– Cầm lấy này, anh hy vọng nó sẽ làm em hài lòng.

– Chúng luôn làm em hài lòng mà.

– Anh chỉ có diễn đạt lại những gì mà em bảo viết thôi, Antoine tiếp tục trong lúc đọc lại bài viết của mình.

– Đúng thế, nhưng anh viết chúng với những câu chữ của anh và, nhờ anh, những câu chữ của em có một ý nghĩa mà em không sao cho chúng được.

– Em chắc chắn rằng gã này thật sự xứng đáng với em chứ? Bởi anh có thể nói với em một điều, và đó không phải là do chính anh viết ra chúng mà anh nói thế đâu, nhưng nếu anh mà nhận được những bức thư như thế, thì cho dù có những nghĩa vụ cá nhân ra sao hay nghề nghiệp thế nào đi nữa, anh có thể thề với em rằng anh đã đến rước em đi rồi.

Ánh mắt của Sophie nhìn đi nơi khác.

– Đó không phải là điều anh muốn nói đâu, Antoine tiếp tục với giọng hối tiếc, trong l