
. chỉ đi với em cho đến suốt cuộc đời này thôi, Họ ôm chặt lấy nhau một lúc lâụ Bảo đã nhìn thấy họ ôm nhau như thế, khi hắn lén lút đi quanh nhà và phát hiện chiếc BMW trở về.
Ngày thứ Sáu.Nấp sau một cửa sổ rộng trong phòng riêng, Thái Diễm rình chiếc xe tải nhỏ đi chợ Buôn Mê Thuật Cô không nghi ngờ gì là Công Thành sẽ sắp . xếp để giành quyền cầm lái.Ngay khi từ phan Thiết trở về, Bảo đã báo cho cô biêt hắn bắt gặp Hoàng Lan trong vòng tay Công Thành.
Hai ngày ròng ,rã có phải khống chế thần kinh mình, che dấu cơn thịnh nộ và tự hứa với mình Thứ Sáu này, ta sẽ trả thù Thứ Sáu này Sự đồng lõa của tên. lái xe, chỉ cần thưởng cho nó là đủ Trờ xảo quyệt bày ra thơ bạo ư ? Thái Diễm cần gì, cô ta tức gỉận đến mù quáng, chỉ muốn có một vụ bê bối để con bé đầu bếp ấy bị đuổi.
Bây giờ cô đang rình, giữá, hai hàng rong mi dày lên vì thuốc chải, tia ra ánh nhìn dữ dội. Công Thành cũng sẽ phải trả giá cho sự lạnh lùng miệt thị của anh ta.
Thái Diễm nhìn đồng hồ đeo tay, mọi sự phải được đìều khiền chính xảc đến từng phút như một chiếc máy ma quỷ, trừ phi có vướng mắc bất ngờ, còn thì thật dễ dàng chiếc xe sẽ rời nhà buổi sáng và trở về vào buổi trưa. Thái Diễm mong mói chuyện được trót lọt Dù không muốn, cô cũng đã giật mình lùi vội vào trong phòng. Cô vừa nhìn thấy Công Thành ra nhà xe:
Cô nghe thấy, tiếng máy nở khi khởi động, tiếng xe lăn bánh ra cổng, rồi không nghe thấy gì nữa.
– Hoàng Lan, anh đảm bảo với em rằng anh không thể chịu đựng được nữa.
Chàng vừa ra khởi ..cổng đã nói ngay với nàng đìêu đó. Nàng nhẹ nhàng :
Kiên nhẫn vài hôm nữa thôi.
– Nếu chỉ vì anh, được thôi. Nhưng em tiếp tục phục dịch ăn uống cho mọi người là điều anh không chiu được.
– Anh hãy cố tưởng tượng rằng :
– Tưởng tượng không ãn thua Anh nuốt không trôi được, miếng ăn không xuống. Chỉ cần nói một lời với người bảo trợ của anh là đủ. Tại sao em cứ bướng bỉnh thế ?
– Dân xứ Quảng vốn cứng cổ lắm …
Trong lòng anh, anh đã có quyết định. Ngay lúc về, anh sẽ báo cho nhà Sain Luck biết các việc, nói cho họ biết rõ bàn tay nấu bếp tạm thời chính là bàn tay thien tài âm nhạc, mà anh định tràng điểm cho nó không chậm trễ một chiếc nhẫn và một chiếc nhẫn cưới.
Yên tâm, chàng chơàng một tay qua vai Hoàng Lan, nàng mỉm cười phản đối – Đường ngoằn ngoèo …
– Em tưởng rằng anh không lái được bằng một tay à ?
– Em mong là như thế Nhưng em muốn sống lâu với anh hơn là chết ngay cùng anh.
Chàng bật cười với nàng. Cuộc sống thật đẹp và nụ cười tươi vui chạy trốn từ kiếp nào trở về trên khuôn mặt chàng.
Ồ, khôn ngoan thật ! Chúng ta làm gì ở Buôn Mê Thuột đây thưa là Công Thành ?
Nàng lắng nghe chàng nói thật êm đềm, nồng nàn làm sao ạ – Mua các thứ.
Anh không có gì để mua ở Buôn Mê ở đây không cỏ một cửa hàng kim hoàn nào lớn, không có những hiệu bán nữ trang, anh tìm mua một viên kim cương đẹp.
Em tìm mua rau, Với riêng mình, anh thầm hứa sẽ không có ngày thứ Sáu nào đi vác giỏ nữa !
Chấm dứt vở kịch ngay khi về đến nhà.
Xa xa ngợn núi lửa nằm im ngủ, lớp sương mờ màu trắng quấn quanh nó, Màu trắng của chiếc khăn voan phối hợp với bình minh của tình yêu trong họ từ khi Công Thành muốn lái xe tải đi Buôn Mê.
Con đường được ban phúc lành.
Hoàng Lan khẽ nói và chàng gật đầu tán thành :
– Anh cũng nghĩ thế.
– Anh đến đúng lúc ấy, anh đuổi Bảo đi và anh ngồi vào chỗ của hắn.
Đề được gần em ngay Gặp được em và tình yêu đến. Đường vòng liên tục, hết chỗ ngoặt này đến chỗ ngoặt khác, nhưng họ vẫn nói chuyện mốt cách say mê.
– Tháp chuông của chúng mình. Hôm đầu em từ chối không đi thăm nhà thờ.
Em giữ thế phòng thủ. Với anh.
– Không phải với anh thành mà với chính em.
– Em giơ hết mớng vuốt ra. – Đâu có !
– Có đấy Anh có thể kề lại từng lời em nói, những câu cộc lốc khô khan.Cả hai thột nhớ lại ngày hôm đó Nàng đã nói với một nhạc sĩ do nghề nghiêp nên tai rất thính, thật khó chịu và hấp dẫn, sự cố tình, những lời nói tầm thường không hợp với mắt, miệng và dáng dấp của nàng. Tiếp theo nàng đá chỉnh anh với tầm cao của một nữ hoàng !
Anh thích tầm cao, nó không có gì giống với kiêu ngạo.
Nàng mỉm cười và nói :
– Anh thêu dệt,. nhưng anh biết không, em có đủ mọi tính tốt.
– Ngoài một tính xấu kinh khủng.
– Rồi đây ý muốn của anh sẽ là ý muốn của em, anh …
Rất gần rồi.
Khi đưa xe vào chỗ gửi, họ đến chỗ đông đúc mắt ánh lên vui vẻ và trìu mến, Hoàng Lan nói với anh :
– Em cũng có đôi chút trí nhớ đấy em nhớ nhận xét của anh khi đứng trước cái chợ này với tôi, thưa tiểu thư, nó giống như một giai điệu ẩm thực đầy màu sắc.
Nàng nhìn chàng rồi nói tiếp :
Anh có muốn chúng mình vào nhà thờ không ? Chỉ trong khoảng thời gian vừa đủ để tạ ơn chúa.
– Anh cũng đề nghị với em như thế, thật là tốt khi nghĩ đến nhiều điều giống nhau cùng một lúc em yêu quý ạ.
Ra khỏĩ nhà thờ anh thì thầm :
– Em có biết mong ước gì đã đến với anh không ?
Má ửng hồng, đôi mắt long lanh, Hoàng Lan hỏi.
– Có lẽ biết. Mong ước gì thế anh ?
– Ước rằng lễ ban phúc cho đứa con đầu lòng của chúng mình sẽ làm tại nhà thờ này Cả em cũng nghĩ thế ?
– V