Teya Salat
Bản Nhạc Tình Yêu – Thanh Uyên

Bản Nhạc Tình Yêu – Thanh Uyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322202

Bình chọn: 7.00/10/220 lượt.

ầu kiêu hãnh hất lên một cách tự nhiên, trông thật khác biệt Thành mỗi lúc một thêm chú ý, đồng thời lại càng thấy thích thú. Có biết bao câu hỏi, nhưng tất cả đều sẽ không đúng lúc, anh cảm thấy như thể một dấu hiệu, anh ghi nhớ là cô gái tuyệt diệu này là chị của ba đứa em. Anh cũng cảm thấy ba chiếc khăn vừa mua sẽ không được nhận, nếu anh đưa tặng cô lúc này.

Cố giữ giọng thản nhiên, anh chỉ nói :

– Cô đã có các dự định khi rời khỏi đây – Tôi sẽ về nhà tôi .

– Ở đâu ?

– Ở Quãng Ngãi.

Cô nói bằng giọng thật trầm như muốn nói rằng cô đang nhớ nhà lắm lắm.

Anh thớt lên :

– Ồ, cô là người Quảng Ngãi, đó là nơi ươm những con người có ý chí. Vững vàng, cùng với sự khao khát vươn lên, thoát khối những gì mà tạo hóa đã dành cho họ. Sự nghèo khó,nhọc nhằn. Tôi yêu mến tính cách này, cái tính can đảm và phiêu lưu, sẵn sàng bước chân ra đi đến một vùng đất mới để sống, để thành đạt và để một ngày họ lại trở về nơi họ đã ra đi.

Nhưng Hoàng Lan không tiếp nhận thiện chí từ chàng. Cô coi như mình ở đây để làm nhiệm vụ, một nhiệm vụ mà người con cả trong gia đình phải làm.

Mùa này ở Buôn Mê tách biệt hẳn với mùa trước nó, với mùa tiếp theo nó. Cô tìếc là đã nói ra sứ sở của mình, thấy như mình phản bội một bí mật, đã thiếu sót với cái tính khiêm nhường của cả giòng giống.

Hơi thở dồm, cô yêu cầu :

– Ta đi nhanh lên !

Đưa các giỏ cho tôi.

Không hiểu sao cô lại thấy mình bực mình, cô dấm dẳng.

– Tôi được trả công để mang chúng.

– Kiêu ngạo đến thế ư ?

Anh nhận xét khi cô tỏ vẻ khó chịu và cô buông thêm một câu :

– Tùy ông nhận định thế nào cũng được.

Cái nhìn của họ **ng nhau. Một câu nói không bộc lộ ý nghĩa nào của cô, nhưng là kết quả của một trạng thái căng thẳng, thần kinh tột độ, cô thốt la bằng giọng hổn hển:

– Bảo thì có thể giúp tôi.

Ngay lập tức mặt anh ta lạnh như băng, không nói một lời, anh buông rơi xuông đất ba chiếc khăn quàng vừa mua tuyệt đẹp. Hy vọng, say mê, bầu trời.

Hoàng Lan hất đầu :

– Hay là ông đợi tôi nhặt nhùng thứ ông vừa vứt xuống ?

Mặt anh ta vẫn không thay đổi, đôi mắt anh ta ánh lên màu xám,ạnh lẽo, u hoài.

– Đây là lần đầu tiên tôi bị lẫn lộn với một tên thô lỗ.

Hoàng Lan định xin lỗi, nhưng rồi không hiểu sao cô lại bước đi, cô đi trước cánh tay như bị trật khớp vì các giỏ nặng quá, ở ngang tầm. Vai, cảm giác nóng ran không ngừng tằng lên, cô nghĩ đến gia đình, đến ngôi nhà mình, họ sẽ nói gì khi mẹ, hay các em trai, em gái của cô, nhất là bà vú già, trông thấy cô lúc này ?

Tất cả những việc cô làm, Vì họ hơn là vì cô. Cô có thể sống khiêm tốn với hoa lợi ở nhà và quanh khu vườn của mình. Cô cần phải vững vàng để vượt qua mọi thứ … Tuy nhiên, sự cố gắng lúc này vượt khả năng của cô. Để lấy lại hơi, cô đặt các giỏ xuống đất, đứng vươn lên cho đỡ mỏi lưng. Nghỉ một lúc, cô lạị cúi xuống xách các giỏ nặng ấy lên. Nhưng anh đã bước đến giành lấy vớt một lời biện bạch châm biếm.

– Vì không có Bảo.

Anh ngẫm nghĩ, thấy rằng tất cả ở nhà đều ngày càng lạ lùng. Trừ vợ chồng bà Ring chẳng cớ gì thay đổi, gia đình Sain Luck có cái tật gàn dở là hay thay đi người làm và khách đến của họ cũng thế, ông đại sứ là một người goại lệ Chàng không phải là một kẻ làm chính trị hay kinh tế nên. Chàng thấy bực mình. Ông Sain Luck mà di chuyển trong vòng bán lính khoảng hai trăm mét là khiến nhiều người chạy theo hụt hơi. Họ muốn biết nhưng tin tức nóng hổi từ ông, những tin chỉ ..cần rờ rĩ một chút xíu cũng ảnh hưởng tới cả một nền kinh tế. Bộ mặt của tên lái xe tên Bảo làm anh cháy ngấy. Còn Hoàng Lan sống bằng lý trí nhưng tính cách của cô không giống với việc, cô đang làm. Anh chẳng biết cô là ai, nhưng anh cam đoan rằng cô không phải là một đầu bếp chuyên nghiệp, còn một việc nữa, anh bực bội vì ông bà Sain Luck đã mời tiểu thư Thái Diễm quá sớm. Cô ta sắp đấu độc khoản thời gian mình nghỉ ở đây bằng thói lẳng lơ không bao giờ hết của cô ta, rốt cuộc, nếu cô ta quá đáng, mình chỉ còn cách là chuồn thẳng Chiếc xe vẫn chạy mà chẳng ai nói với ai lời nào. Mỗi người bận đi theo những suy nghĩ của riêng mình. Lâu lâu, Hoàng Lan liếc qua anh chàng nhưng khuôn măt anh ta kín bưng, chẳng biết anh ta . Đang nghĩ gì. Chỉ có một điều chắc chắn là anh ta đang giận nàng lắm lắm.

Trong bộ quần và áo bằng thun móng, bốn chiều bó sát láy cơ thể màu đen?.. vì biết rằng mình có một thân hình đẹp như một nữ thần, cô gái lai Pháp trẻ trung Thái Diễm ấy làm như đứng gần nhà xe lúc chiếc xe tải nhỏ đi Buôn Mê về lái vào Cô kêu lên :

– Anh !

Rồi cô tỏ ra duyên dáng :

– Nếu biết anh có mặt ở đây, thì tôi đã mặc một chiếc áo đẹp để chào mừng anh.

– Sự thể là cô đã mặc như một tên trộm ở khách sạn Thái Diễm.

Tuy cảm thấy khó chịu vì nhận xét kia, cô vẫn yểu điệu lại,anh và nhấn giọng :

– Mọi người đều gọi tôi là Diễm, như thế bớt nghiêm nghị hơn.

– Hãy coi tôi như ở trong nhóm người nghiêm nghị.

– Cơ bản là tôi đã sai lầm, khi coi anh lẫn lộn với người.

Anh vẫn tỏ ra cực kỳ khó chịu với cô.

Anh nói tiếp :

– Cô có biết câu tục ngữ Ai coi mình như mật thì ruồi sẽ ăn người ấy không?

Giọng đầy