
ch vách.
Sau khi cô về nhà mấy ngày, Từ Khả Hân dò dẫm đến. Nghe cô bạn nói, là Bạch Nhật Tiêu tìm cô ở trường, mong cô đến trò chuyện với Bạch Nhật Huyên.
“Tốt lên chút nào chưa? Cậu lâu như vậy không có đến trường, cũng không gọi điện gì cả, thật sự khiến người ta phải lo lắng.” Cô ngồi bên giường Bạch Nhật Huyên, đau lòng nhìn khuôn mặt càng thêm gầy nhỏ của bạn mình.
“Đã tốt hơn nhiều lắm, thực xin lỗi, làm cho cậu phải lo lắng.” Cô nói chuyện vẫn không có chút khí lực nào.
“Cậu rốt cuộc là làm thế nào nha, sao lại có thể nghiêm trọng như vậy chứ?” Từ Khả Hân nắm bàn tay bé nhỏ của Bạch Nhật Huyên, lo lắng hỏi.
Bạch Nhật Huyên né tránh vấn đề của cô bạn, cô không thể nói là vì anh trai mình…cho nên mới muốn tự sát. Hết thảy những điều đã xảy ra kia đều có thể đoán được chuyện cả hai về sau. Cả hai cô gái nói chuyện phiếm về rất nhiều đề tài, Từ Khả Hân dần dần khơi gợi những cảm xúc của Bạch Nhật Huyên, để tiếng cười của cô, theo cánh cửa khép hờ cho anh nghe được. Bạch Nhật Tiêu an tâm một chút, chỉ cần cô hoàn hảo như thế, anh vẫn còn có cơ hội ôm cô vào trong lòng. Anh, chỉ chờ mong một ngày như thế.
Chương 14: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
“Bên người tôi, chỉ có vị trí của Huyên Huyên.”
Buổi tối bạo lực chiếm đoạt kia đã tạo ra khoảng cách giữa hai người. Cô trốn tránh anh ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Bạch Nhật Tiêu biết chính mình đã tạo ra một bóng ma không thể xóa nhòa, cũng không dám bắt buộc cô nhất định phải ở trong phạm vi cuộc sống của mình nữa. Trước khi bắt đầu sang Mỹ, anh cơ hồ không có cơ hội một mình ở cùng với cô, cho dù không cẩn thận chạm mặt, cô cũng sẽ lẩn ra thật xa. Anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, muốn nói cho cô biết, đó chẳng qua là một phương thức anh yêu cô, giống hệt tình yêu của anh, mãnh liệt không thể tự kiềm chế.
Trước một ngày anh sắp đi, Chung Thi Âm được An Như Nguyệt mời về nhà làm khách. Mặt ngoài là giữ liên lạc, trên thực tế, bọn họ đều không buông tha cho ý tưởng muốn ghép Bạch Nhật Tiêu cùng Chung Thi Âm thành một đôi.
Bạch Nhật Huyên không hề để ý đến anh, chỉ mình ảnh cô đơn ngồi trong đình viện, ngây người nhìn vườn hoa hồng xinh đẹp, nhớ đến gương mặt của cô khi chui ra bụi hoa nhìn mình. Tâm của anh, không thể chịu được nỗi đau phải chia lìa, lặng yên không tiếng động vỡ thành vô số mảnh nhỏ, mỗi một mảnh đều quấn quanh trong đó tình yêu sâu nặng say đắm. Cho dù sau cơn đau thế này, vẫn khắc sâu như trước.
Chung Thi Âm bi thương mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên người anh. Cô rất ít khi có thể ngồi bên người anh, bởi vì, vị trí bên cạnh người con trai này, cho tới bây giờ chỉ có thể để cho Bạch Nhật Huyên. Cô không rõ ràng lắm, cả hai người kia trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà Bạch Nhật Huyên khi nhìn thấy anh lại bỏ chạy. An Như Nguyệt quanh co không nói, nhưng cô cũng có thể đoán được đại khái một chút. Nhất định là tình yêu quá sâu này, lại hoàn toàn ngược lại khiến anh thương tổn Bạch Nhật Huyên. Cứ việc bây giờ nội tâm anh đau đớn đến thế, cô lại ôm một tia may mắn. Điều này sẽ cho cô đến gần anh, và dần dà sẽ thay thế được vị trí của Bạch Nhật Huyên.
“Tiêu, anh có khỏe không?” Chung Thi Âm thật cẩn thận mở miệng. Cô hy vọng ở thời điểm anh bi thương, cô có thể cùng anh có được một cơ hội để cho chính bản thân mình có thể thay thế được Bạch Nhật Huyên trong lòng. Như vậy, cô nhất định sẽ thương anh hết thảy. Bạch Nhật Huyên cho anh sự chờ đợi thống khổ, cô không có. Điều cô có, chính là tâm cùng tình yêu dành cho anh giống như tình yêu anh dành cho Bạch Nhật Huyên vậy.
Anh đạm mạc không nói gì, được không? Không thể tốt hơn, ít nhất, Bạch Nhật Huyên chính là không để ý tới anh ấy, lại còn trăm phương nghìn kế thoát đi thế giới của anh.
Mình sẽ nói với ba để mình cũng chuyển tới Boston, để ở cạnh cậu, được không?” Cô vừa dịu dàng vừa buồn thương cầu xin, muốn giữ lấy cánh tay không còn sức lực của anh, cho anh tình yêu kiên cường của mình.
“Bên người tôi, chỉ có vị trí của Huyên Huyên.” Anh không chút suy nghĩ cự tuyệt ngay. Nếu có thể tùy tiện tìm một cô gái khác thay thế Bạch Nhật Huyên, anh làm gì giữ tay nhiều năm như vậy dù biết rõ, trong mắt người anh yêu, bản thân anh ngoại trừ ‘anh trai’, cái gì cũng không phải.
“Đó là bởi vì cậu không thử qua, mình có thể khiến cho cậu quên cô ấy.” Chung Thi Âm rốt cuộc bắt được tay Bạch Nhật Tiêu. Chỉ cần anh cho cô cơ hội, cô sẽ không tiếc hết thảy để anh yêu mình.
Bạch Nhật Tiêu đầy thâm trầm nhìn cô, tay kia phủi sạch ấm áp của cô, “Không cần thử, tôi không có khả năng quên cô ấy.” Tình yêu của Chung Thi ấm có lẽ thực ấm áp, chỉ là, anh không muốn.
“Tiêu, trên đời này không có gì là tuyệt đối (thế sự vô tuyệt đối), chỉ cần cậu ình cơ hội. Cậu cùng cô ấy, không có khả năng bên nhau.” Chung Thi Âm khóc, thương anh, yêu anh rất thống khổ. Bởi vì anh nguyện bị luân lý ruồng bỏ cũng không cần cô đến an ủi.
Bạch Nhật Tiêu hờ hững nâng tay, có thể làm cũng chỉ lau nước mắt giúp cô. Sự trầm tĩnh cao nhã này, quả thật là một trong nhiều lý do không thể làm đàn ông kh