
c???
- Huh?? Anh vừa bảo em uống! -__-
- Chắc tôi điên mất! em…? Ngốc quá!
Ngốc à? Anh vừa bảo tôi uống đấy thôi!!!! >__< Gương mặt tôi bắt đầu nổi cáu… trong khi DJ thì đã đứng dậy và đi đâu đó. Tôi đã đứng lên vài lần định bỏ về nhưng vẫn ko thể bước đi nổi. hic..
- Em ngồi nghỉ đi, đừng đi đâu.
- Yeah… nhưng chị..?
- Anh ban nãy dặn chị coi chừng em…
Chị hộ lý mỉm cười đáp rồi tiếp tục việc hướng dẫn các bệnh nhân và người nhà. Tôi ngồi xuống dựa đầu vào ghế, thiu thiu ngủ…
………
Tôi bị đánh thức bởi DJ và anh đưa cho tôi 1 phần Hamburger nhỏ. Tôi cũng bắt đầu thấy xót ruột…
- Gì thế?
- Ăn đi. Và hãy ngồi lại đây, tôi ghé sang phòng mổ xem con bé thế nào. Sau đó tôi sẽ đưa em về.
- Đưa em về?
Ko đợi tôi nói hết câu, nhị ca DJ lại bỏ đi, còn tôi thì gặm ngay ổ Hamburger.. nhưng tôi ko ngồi lại chờ theo lời dặn của gã, mà rời khỏi ghế ra về. Ko có lý do gì để phải ở lại thêm vì tôi đã thấy khá hơn.
………………
- Ủa? thằng Kiệt đâu?
- Hắn à? Sao dì hỏi con ? Hắn đâu phải người nhà mình!
- Ờ hén! ^-^ nó về nhà rồi à?
- Con ko biết! -__- Chắc vẫn còn đang đi tiệc tùng nhậu nhẹt…
Tôi quẳng ba lô lên giường và rút chiếc cellphone ra xem, ko có tin nào cả. Hẳn là hắn đang ăn chơi vui vẻ… Hừm…mặc kệ hắn!! Sao tôi lại nghĩ ngợi về chuyện đó chứ!
::Chiều thứ bảy::
Tôi đã hoàn thành xong kỳ thi 1 cách tạm chấp nhận, ít ra, thì ko có môn nào cảm thấy cầm chắc suất thi lại..TT__TT Hôm nay là ngày hắn lên máy bay. Suốt 2 hôm kể từ bữa bạn hắn rủ đi, tôi ko gặp hắn mà chỉ nhận có 2 tin nhắn với cùng nội dung:
‘Remember your promise’
-__- Tôi nhớ mà.
Còn Diệu, nó đã coi như ko có người bạn nào tên là Giang +__+. Nó ko thèm nói chuyện với tôi, hay Mai, dù chúng tôi đã rủ nó đi ăn sau buổi thi cuối. Nó chỉ bảo rằng “Ko thích” rồi cứ thế mà đi về khiến tôi có cảm giác tôi đã trở thành kẻ thù của Diệu. Thật khó khăn cho tôi…
- Con ra ngoài 1 chút.
- Đi đâu vậy? Kiệt 4 giờ bay đó.
- Con biết rồi, lát dì chờ con về để chở con ra sân bay.
- Ừ. Về trước 3 rưỡi, ok?
- Ok...
Bây giờ chỉ mới gần 2 giờ. Tôi đạp xe đi vòng vòng chọn cho hắn 1 món quà, xem như là kỷ niệm vậy. Đúng ra, tôi đã định vẽ cho hắn bằng chính tay mình, nhưng nghĩ mãi chẳng biết vẽ cái gì cả. Ko lẽ, tôi lại vẽ hắn??? O___o
Tôi tắp vào 1 nhà sách trên đường. Chọn lựa đủ thứ từ ví da, dây nịch đến bút viết… nhưng ko có món naò làm tôi vừa ý. ..rồi tôi thấy Khu vực Tô tượng dành cho trẻ em. Bức tượng thạch cao 1 nhóc chơi patin khá xì po đập vào mắt tôi và ngay lập tức tôi bị thu hút. Yahh.. tôi sẽ tô màu rồi đem tặng hắn. Hihi..
Tôi bon chen trong đám con nít, có lẽ là đứa lớn duy nhất ngồi ở đây, cũng pha màu và tô vẽ… và vì tôi là sinh viên Mỹ thuật, tác phẩm của tôi là đẹp nhất -__- (nếu ko muốn nói là so sánh với con nít!^^)
Ahhhh…… hắn chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc! ^0^ Hey… hơn 3 giờ rồi. Về thôi.
Tôi cẩn thận cho gói quà vào ba lô, đeo lên vai và đạp xe về, vừa chạy, vừa nghĩ ngợi ko biết sẽ nói gì với hắn lúc tiễn đưa…? Sao mà..tôi thấy buồn buồn…
Tôi sẽ mặc áo gì để đến sân bay nhỉ, xem nào… Ack, cái cô ngồi xe trước tôi mặc áo gì mà lòe lọet, ***i cả mắt, mà lại còn hở hang nữa chứ. Ê… Biển số xe… Quen quen…
Hey!! Người chở cô ta, là… ba??? BA!?? Ba đang chở ai vậy chứ???
Chương 45
Tôi nổi hết gân xanh và nhấn bàn đạp chạy lên xem, và rõ ràng tôi là 1 con ngốc khi cố sức dùng xe đạp đuổi theo xe phân khối 150cc.. Nhưng tôi vẫn cố hộc tốc đạp!
Họ đã qua ngã tư…Đèn chuyển đỏ. Tôi sẽ bị mất dấu nếu dừng lại, vì vậy, tôi quyết định đạp luôn, còn trớn, chiếc xe Martin của tôi lao qua giao lộ khá nhanh. Và… 1 chiếc mô tô nẹt bô nhào tới ở chiều băng ngang, tôi chỉ còn có thể nghe được 1 tiếng “Trời ơi……”
[RẦMMM'>
……………………………
……………
Tôi chết chưa?
Khi tôi nặng nhọc hé mở đôi mắt của mình, tôi chỉ có thể nhìn thấy 1 màu trắng tóat, và mùi ê te xộc vào mũi. Đầu tôi buốt đau ở bên trái. Hình như tôi đang nằm trong bệnh viện? Tôi cố gắng nâng cánh tay phải, nhưng nó bị bó bột cứng ngắc. Toàn thân tôi ê ẩm và đau khắp… Ôi trời… chuyện gì đã xảy ra?
Một cái đầu bù xù và cặp mắt một mí ló ra ngang tầm mắt tôi, vâng, chỉ có thể là hắn, C.K. Đôi mắt ấy sáng rỡ như vừa được trở về từ địa ngục. -__-
- Tạ ơn Tề Thiên Đại Ca, nàng đã tỉnh roài!!!!
- ............……
- Có biết tôi là ai ko?
- KO! -___-
- Trời, ko thể thế đựơc! Sao em có thể quên anh? Chúng ta vừa đính hôn!Anh là chồng sắp cưới của cưng đây! Ôi ko… em bị mất trí nhớ!
- Này… ai là cưng? ai là em?? Đính hôn gì chứ? >__< Dám lừa đảo tình yêu à?
- Hử?
- Mất trí nhớ chỉ có trên phim thôi, hiểu chưa?
Hắn cười nhăn răng, và làm tôi tê liệt tập thứ n với lúm đồng tiền mắc dịch ấy TT__TT rồi cúi thấp đầu để kê gối cho tôi ngồi dậy, có vẻ hắn đã ở đây khá lâu.
- Sao bảo ko biết tôi? You thấy sao rồi?
- Đau tùm lum. -__- … HEY!??! MẤY GIỜ RỒI??? YOU CHƯA BAY À?
- Thưa quý cô, bây giờ là 2 giờ sáng thứ hai. Quý cô đã ngủ gần 36 tiếng rồi!
- You… sao chưa đi?
Tôi mở to mắt nhìn hắn, với hàng trăm dấu chấm hỏi ở trong mắt. Sao hắn ở đâ