Bác sĩ bảo cưới

Bác sĩ bảo cưới

Tác giả: Lam Thanh Thanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321941

Bình chọn: 7.5.00/10/194 lượt.

cái gọi là KHỐN NẠN!

Tôi trở về nhà, căn biệt thư ở Sa Pa.

Và ngay khi cánh cửa chính mở cửa. Tôi đã thấy, Lâm Minh Ngọc vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay bọn người hầu. Cái quái gì thế này?

-Tha rả!

Tôi ra hiệu cho bọn người hầu thả tay ra.

-Có chuyện gì? Chẳng phải cô đi theo thằng khốn Tử Lâm rồi sao?

-Đúng vậy, nhưng… nhưng, tự nhiên…

Khốn nạn, mày được lắm, Triệu Tử Lâm!!!

Tôi bực tức nới lỏng cà vạt, khó chịu đi thẳng.

-Nhốt cô ta lại, cả lũ sinh ra cô ta nữa!

Nhưng cô vợ nhỏ của thằng khốn đó vẫn lì lợm.

-Làm ơn thả tôi ra! Xin anh!

Tôi không quan tâm, tao sẽ giết mày!

-Nhốt cô ta vào!

Thật phiền phức, nhưng đây có thể là cơ hội tốt để làm mày đau khổ, dù tao thật sự không nghĩ mày yêu con nhỏ này, Triệu Tử Lâm.

-Cô chưa bì kịp cô gái 4 năm trước đâu!

-Cô gái bốn năm trước?

Tôi quay lại, cười gian xảo :

-Cô gái mà Triệu Tử Lâm yêu say đắm 4 năm trước, mà có khi cô lại chỉ là vật thế thân.

Mặt cô ta trùng xuống, đôi hàng mi rủ bóng, như thể che giấu bao nỗi buồn thầm kín.

-Tôi biết chứ? Làm sao một người như anh ấy lại đồng ý nhận trách nhiệm vốn không phải của mình chứ, hơn thế, tất cả chỉ bắt đầu từ lòng tốt bao la của anh ấy…

Lòng tốt của Triểu Tử Lâm ư, ta khinh!

-Anh ấy thật sự xứng đáng với người tốt hơn tôi, và tôi cũng đã chuẩn bị CHIA TAY anh ấy…

Chia tay!!! Ha ha! Cho mày chết! Mày không hề đá mà là bị ĐÁ! Ha ha!!!

Đáng đời mày, thằng khốn!

__________ Sắp thi rồi!!! Áp lực quá!!!___________

Chương 87: Chưa Hề Có Đoạn Kết

Anh xin lỗi, có thể em sẽ ghét anh, nhưng đây là điều duy nhất anh có thể làm.

Uke không còn quan trọng nữa, bây giờ ngôi vị đó thuộc về Hồng Duyên!!!

Anh không hề muốn em rời xa, nhưng anh không hề có ý kéo dài chuyện này, chỉ là anh đang nhân cơ hội tìm một cái cỡ em không bao giờ có thể bỏ anh đi.

Anh thề, có gió, có trăng, mây sao và cát bụi làm chứng, anh sẽ mãi yêu em. Nên mong em, chịu đựng một chút thôi. Nhé!

Cuba, phòng 167, khách sạn ****

Anh bước vào và con nhỏ Hồng Duyên đang nằm lả lướt trên ghế với đống đồ ăn biết cô ta thành một mụ béo. Ngay khi nhìn thấy anh, cô ta hoảng hốt, cố chạy đến nhưng vì thân hình quá khổ mà mưu tính đó là vô phương.

-Làm ơn tha cho em, thầy!!!

Anh cười, tiến đến và ngồi cạnh Hồng Duyên, em yên tâm, anh có cách xa một một một chút, một khoảng cách tối thiểu mà!

-Cô nghĩ tôi rảnh giang đưa cô đến vùng đất xa xôi này chỉ để vỗ béo con lợn như cô sao?

Đôi mắt híp của Hồng Duyên xưng lên :

-Em xin lỗi!!! Em muốn về nhà!!!

Anh cười, đứng dậy :

-Ok!

Nghe vậy, Hồng Duyên cũng tức tốc đứng dậy rồi bất ngờ ngã xuống vì thân hình quá khổ :

-Thật không?

-Thật, nếu cô đem theo một món hàng của tôi đến tay anh trai cô, Vu Chính!

-Đó là một món quà nhỏ! – Anh cười.

Cô ta ngơ ngác. Ai quan tâm chứ! Giờ anh chỉ quan tâm đến em thôi, người phụ nữ duy nhất, người tình duy nhất, người vợ duy nhất.

Em khỏe chứ? Anh nhất định sẽ đưa em về, nhanh thôi!

I love you~

Chương 88: Seme. Món Quà Nhỏ.

Ở Sa Pa quá chán, suốt ngày nghe tiếng rên la, hét hò của cặp vợ chồng già, lại thêm lão quản gia còn vô vợ nhỏ của thằng khốn Tử Lâm thì cứ im bặt, một hai đòi về, đòi gặp chồng, đòi đi học…

Chuẩn bị ra cửa, thực ra là kiếm cớ ra ngoài.

“ Píng Pong” Có kẻ nào đó nhấn chuông cửa trong khi tôi tính ra lệnh cho tên gác cửa mở cửa.

Và khách lạ đó là… Hồng Duyên- Em gái tôi, đứa con gái mà giờ tôi còn không nhận ra, nó béo tròn, nếu không có cái giọng thì còn lâu tôi mới nhận ra, lúc thấy tôi, nó òa lên khóc rất thảm thiết.

Đứa em gái của tôi còn đem đến cho tôi một món quà. Đó là thằng ẻo lả Hạo Thiên, lần này thì nó ngồi xe lăn, cuốn băng cứu thương quanh mắt, im phăng phắc.

-Làm sao mà em lại đưa thằng ẻo lả này về? – Tôi khó chịu hỏi.

-“ Đây là món quà tiếp theo của tao đấy!”, đó là lời nhắn của … Triệu Tử Lâm.

Khốn nạn, thằng khốn, tao sẽ băm vằm mày ra!!!

-Thằng kia! Mày đang âm mưu cái gì với thằng khốn Tử Lâm!!! – Lần này thằng ẻo lả này lại tính giả mù, giả tật sao? Tao sẽ không mắc lừa nữa đâu.

-Khốn nạn! Trả lời tao!

-Hạo Thiên không nghe thấy ạ, cũng không nhìn thấy, đi lại được.

-Thật đấy ạ! – Hồng Duyên nói, như thể hãy tin tưởng nó.

Tôi tức tối, đá mạnh vào thân chiếc xe lăn, mạnh đến mức làm chiếc xe lăn đổ, Hạo Thiên ngã lăn theo. Không hiểu sao, một đứa như Hồng Duyên lại có thể lo lắng và ngay lập tức đỡ thằng ẻo lả đó dậy. Thật sự khác, đứa em gái ngang ngạnh này lại xử sự như vậy chứ?

-Anh dừng lại!!! – Hồng Duyên giận dữ hét lên.

-Nếu anh không dừng lại thì con quỷ ấy sẽ làm tới bến đấy!

Thì ra là vậy, chỉ bị đe dọa một chút mà em gái tôi đã sợ mất mật rồi.

-Em thay đổi rồi đấy!

-Không hề, chỉ là em sợ con quỷ ấy! Hắn ta không phải là người!

-Vậy ra em nghĩ rằng anh không thể đánh bại hắn?

Hồng Duyên không nói gì thêm, chỉ đỡ thằng ẻo lả Hạo Thiên lên xe lăn và đẩy thẳng đi, vào nhà của tôi. Tôi tức giận, phẫn nộ vì sợ coi thường rẻ tiền ấy :

-Đứng lại!!!

______ Thông báo_____

Truyện “Bác sĩ bảo cưới” thật sự là một bộ truyện biến hóa không ngừng. Biến hóa đến mức “hòm thư”


pacman, rainbows, and roller s