Pair of Vintage Old School Fru
Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325881

Bình chọn: 8.00/10/588 lượt.

ầu tiên cô và Lăng Dật gặp nhau đã không vui vẻ gì. Ngày đó là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, nhưng cô tức giận vì không có món đồ trang sức nào hợp ý, nổi cơn giận đập loạn đồ đạc của mình ở nhà.

Lúc này, không biết từ lúc nào chiếc gạt tàn bị mình ném ra xa bay thẳng vào đầu Lãnh Dật Lăng đếm thăm cha mình, chảy máu tại chỗ. Nghiêm Đình nổi giận, giam cô trong phòng, quay mặt vào tường suy nghĩ. Mà Nghiêm Tử Hoa luôn coi trời bằng vung vô cùng ghét Lãnh Dật Lăng cũng vì chuyện này.

Khuôn mặt Chu Vận Uyển chết lặng khổ sở, nước mắt không ngừng chảy xuống, khóc nghẹn, “Ba nói đi, tính cách bọn họ hoàn toàn đối lập, sao có thể xảy ra chuyện tình cảm giữa hai người. Bình thường tính tình Dật Lăng rất chín chắn, sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy. Con cố tình ôm Lãnh Diễm đến cầu xin anh ấy, anh ấy một lời đã quyết nói muốn ly hôn.”

Ông cụ Lãnh vịn hai tay lên gậy, nhìn con dâu khóc đến mức sắp không thở nổi, thở dài: “Vậy cuối cùng không phải Dật Lăng đã kịp thời dừng lại, con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng. Không phải con cũng đã tha thứ cho nó, sau đó ba mươi năm không phải nó vẫn luôn cố gắng vì gia đình này sao?! Vì sao nhiều năm đã qua rồi sao con còn nhắc lại chuyện xưa?!” Đây là chỗ ông cụ không hiểu. Năm đó lúc hai người kia gây loạn, con dâu mình có thể tha thứ cho con trai mình, nhưng vì sao sau ba mươi năm còn muốn nhắc tới chuyện xưa?

Chu Vận Uyển chợt như con mèo bị đạp phải đuôi, “Không, đâu phải kết thúc. Mười bảy năm trước đột nhiên anh ấy dẫn Hi Hi đến thành phố G, lúc ấy con còn chưa nghĩ tới điều đó, chờ bọn họ dẫn Hi Hi về con thật sự rất vui mừng, cho rằng Hi Hi là một đứa bé bình thường gặp phải khó khăn, con đối với con bé là thật lòng. Nhưng cho đến bốn năm trước, con mới biết được con bé là con gái của người phụ nữ đó, sao điều này có thể khiến con không nổi giận được. Còn Dật Lăng, năm đó anh ấy đến thành phố G tìm Nghiêm Tử Hoa, ai biết được không thể tìm được, thế nhưng tìm được một đứa nhỏ. Người lớn quyến rũ chồng con không thành công, bây giờ đứa nhỏ lại muốn trở nên như mẹ nó tới cướp con trai con. Con tuyệt đối không cho phép.”

Giọng Chu Vận Uyển đau thương chua xót, đâu còn giống dáng vẻ cao quý ngày thường. Nghiêm Hi đang ở ngoài cửa nghe vậy, vô cùng đau lòng, khó trách đột nhiên Chu Vận Uyển lại thay đổi thái độ với cô như vậy, khó trách…

Nghiêm Hi chợt suy nghĩ, rốt cuộc mẹ mình là người thế nào? Trong trí nhớ của cô mẹ là một người dịu dàng, nhưng tại sao từ lời mà mình nghe được từ Chu Vận Uyển, mẹ mình là một tiểu thư điêu ngoa bị người nhà làm hư? Giống Chu Kỳ cô từng gặp qua!

Nghiêm Hi lặng lẽ lui về sau, trên mặt khó nén nổi nỗi cô đơn. Cô biết năm đó Chu Vận Uyển đột nhiên để cô rời đi là vì mẹ mình, nhưng cô không biết tại sao bà lại hận mẹ mình như vậy. Bây giờ cô dường như đã hơi rõ ràng.

Trong bóng tối chợt có một đôi bàn tay vững vàng kìm chặt tay cô, Nghiêm Hi sững sờ, bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, suýt chút nữa đã kêu lên. Đến lúc nhìn rõ người ở sau, Nghiêm Hi càng ngạc nhiên, tại sao anh lại ở chỗ này? Quay đầu nhìn lại một chút vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng sách. Trong mắt lóe lên chút tự giễu, sớm muộn gì anh cũng nên biết. Dù bây giờ anh đã biết năm đó mẹ cô thiếu chút nữa phá hủy gia đình anh, bởi vì chuyện này mà Chu Vận Uyển căm ghét cô cũng là việc nên làm.

Vẻ mặt Lãnh Diễm thật bình tĩnh. Anh cũng đã nghe thấy lời nói bên trong phòng, chỉ là anh không ngờ Nghiêm Hi cũng không ngủ tới đây nghe trộm được. Trong bóng tối anh nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, trái tim nhói đau, nghe thấy nỗi hận của Chu Vận Uyển đối với Nghiêm Tử Hoa ở bên trong, trái tim cô cũng đau chứ? Một người là mẹ nuôi Chu Vận Uyển đã cưng chiều cô từ nhỏ, còn một người là mẹ ruột mình, bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày hai người phụ nữ này lại có quan hệ với nhau.

Nhìn Nghiêm Hi thất hồn lạc phách muốn lén lút rời đi, Lãnh Diễm không nhịn được đi lên kéo. Anh sợ, biểu cảm trên mặt Nghiêm Hi làm anh nhớ tới chuyện cô rời đi bốn năm này. Sau khi cô nghe xong còn nở nụ cười tự giễu càng làm cho thần kinh anh nhói đau hơn, trái tim căng thẳng, hơi sức trên tay càng tăng thêm, gắt gao lôi kéo cô, dường như là muốn nói cho cô biết bất luận xảy ra chuyện gì cũng không cho phép cô chạy trốn.

Trong bóng tối hai người không nói gì nhìn thẳng vào mắt nhau, Nghiêm Hi cố gắng né tránh ánh mắt, thật sự giờ phút này cô rất sợ nhìn thấy ánh mắt oán hận của Chu Vận Uyển khi gọi cô ra ngoài bốn năm trước. Cô chỉ muốn tránh đi một lúc, dùng sức hất tay đôi tay ấm áp đang giữ chặt tay mình. Thế nhưng Lãnh Diễm lại quyết tâm như thế, gắt gao nắm chặt cổ tay cô.

Lãnh Diễm nhìn cô đang cố trốn tránh, lửa giận trong mắt càng lan tràn. Tại sao cô không ngẩng đầu lên nhìn anh, như vậy chỉ cần liếc mắt nhìn anh, nhất định có thể nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh.

Chẳng lẽ lại giống bốn năm trước trốn tránh không nói một tiếng? Cũng sẽ không quan tâm đến việc làm tổn thương anh, cũng chỉ vì cô cho rằng anh sẽ giống mẹ mình hận c