Polly po-cket
Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326122

Bình chọn: 8.00/10/612 lượt.

ên kia vẫn không ngừng hỏi, dường như không hiểu tại sao lúc nãy còn có người nói chuyện điện thoại, giờ thì không thấy đâu?

Lý Lệ đột nhiên cảm thấy giọng mình không thấy đâu nữa, cô ta cũng không biết nói chuyện sao. Thật lâu sau, cô ta khó khăn lắm mới mở miệng: “Tôi là…” Vợ sao? Không, không thể nói cô ta là vợ, ngộ nhỡ có một ngày Chu Khải biết cô ta lén nghe điện thoại, chọc giận Chu Khải thì sao đây? Không được, mình phải giả bộ như không biết gì, chỉ như vậy mới có cơ hội để xử lý chuyện này thật tốt!

“Tôi là thư ký của anh ấy. Chuyện cô nói anh Chu đã biết, về sau không cần thông báo tiếp.” Lý Lệ cảm giác giọng mình run rẩy, không biết người bên kia có nghe thấy cô ta nói gì không? Cô ta thật sự rất sợ, chưa bao giờ sợ như thế.

Đầu dây điện thoại bên kia, người phụ nữ xinh đẹp nhếch miệng vẻ lạnh lùng trào phúng, giọng điệu dường như hơi tiếc nuối, “Vậy à, vậy cũng tốt, về sau tôi không cần phải thông báo anh Chu nữa.” Nói xong cũng cúp điện thoại, rất thành thạo mà cũng rất tao nhã, sau đó hai tay cầm điện thoại, ‘rắc’, giơ tay ném, hai nửa điện thoại văng trên mặt đất.

Lý Lệ đờ đẫn cúp điện thoại, sau khi cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ, lúc này mới cảm thấy lạnh, quay đầu nhìn lại, thì ra cửa sổ đang mở, gió đêm thổi qua cửa sổ liên tục, chiếc rèm cửa sổ màu trắng cũng bị thổi phồng lên.

Lý Lệ cảm thấy gió lành lạnh thổi sau lưng, trên trán cũng lạnh, cả lưng cả trán, mồ hôi lạnh toát.

Chẳng biết lúc nào cửa phòng tắm đã mở, Chu Khải thấy Lý Lệ đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đi lên hỏi: “Sao vậy?” Ánh mắt hơi quan tâm nhìn Lý Lệ.

Lý Lệ quay đầu lại, thấy ánh mắt quan tâm trong mắt Chu Khải, cười yếu ớt, “Không sao, em chỉ hóng gió một lúc cho tỉnh táo đầu óc.” Tiện thể suy nghĩ thật kỹ, về sau sẽ làm gì với anh!

Trái lại, Chu Khải không suy nghĩ nhiều, không nhận ra vẻ khác thường trên mặt Lý Lệ, khẽ chau mày, đưa tay đóng cửa sổ, giọng trách cứ: “Gió buổi tối thường lạnh, không nên để vậy, cẩn thận bị cảm.”

Lý Lệ chỉ nhìn theo Chu Khải, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn là nụ cười nhạt.

CHƯƠNG 72: CHÚNG TA DỌN RA NGOÀI Ở

Nhà họ Trạch

Chu Vận Uyển đi theo ông cụ đến phòng sách của ông cụ ở phía sau. Sau khi đóng cửa, Chu Vận Uyển quay người thấy ông cụ ngồi xuống ghế nhìn mình. Cấu trúc nhà của ông cụ đều là kiến trúc cổ kính, ngay cả chiếc ghế ông cụ đang ngồi cũng là gỗ điêu khắc, dường như rất hợp với bộ quần áo ông đang mặc trên người.

Chu Vận Uyển đứng yên ở cửa, ông cụ dùng gậy gõ gõ lên sàn nhà, trầm giọng nói: “Ngồi đi!”

Lúc này Chu Vận Uyển mới bước tới hai bước, ngồi đối diện ông cụ.

Ông cụ Lãnh nhìn cô con dâu mình, cân nhắc mở miệng: “Vận Uyển, con gả vào nhà họ Lãnh cũng được ba mươi năm. Trong mắt ta, con vẫn là con dâu tốt. Nhưng những năm gần đây, sao ta thấy con càng ngày càng không giống trước. Con nhìn lại xem mấy năm nay Dật Lăng bận rộn cái gì bên ngoài, một năm không về được mấy lần, Hi Hi cũng dọn ra khỏi nhà họ Lãnh. Sau khi Hi Hi đi, Lãnh Diễm cũng bắt đầu ở bên ngoài. Ta thấy sao nhà họ Lãnh càng ngày càng ít người, tòa nhà càng càng càng vắng tiếng người.”

Chu Vận Uyển vẫn cúi đầu không nói lời nào, ông cụ nói những chuyện này bà đều biết, cũng biết nguyên nhân chính là ở bà, ít nhất Nghiêm Hi dọn ra khỏi nhà họ Lãnh là do bà làm. Thật ra với vai trò một người mẹ, bà thật lòng thích Hi Hi. Nhưng với vị trí là bà chủ nhà họ Lãnh, vì con trai mình, vì dòng tộc mình, thậm chí còn nói là vì chồng mình, bà phải làm như vậy. Cho nên bà không hối hận.

Ông cụ Lãnh nheo mắt nhìn Chu Vận Uyển: “Đến đây, nói thật cho ta biết, tại sao còn đuổi Hi Hi ra ngoài? Chẳng lẽ con bé là con gái của người phụ nữ kia?”

Chu Vận Uyển từ từ ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào hai mắt đã đỏ lên, Chu Vận Uyển nhớ lại từ ngày Nghiêm Hi vào nhà họ Lãnh đều cười vui, không nhịn nổi nước mắt liên tục rơi xuống tí tách, rốt cuộc không nhịn được khóc thành tiếng: “Ba, con cũng yêu Hi Hi, con cũng đã nuôi Hi Hi như nuôi con gái mình, thấy con bé và Lãnh Diễm có tình cảm với nhau con càng thêm vui mừng. Từ nhỏ hai đứa nó đã có tình cảm với nhau, con là người vui mừng nhất, ít nhất là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau sẽ không vì không có tình cảm rồi kết hôn, cuộc sống sẽ không hạnh phúc. Nhưng ba à, tại sao Hi Hi cố tình là con gái Nghiêm Tử Hoa, tại sao!”

Ông cụ Lãnh lặng lẽ nhìn con dâu, hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài: “Đây là số mệnh.”

Ngoài phòng sách, Nghiêm Hi mặc đồ ngủ tóc tai bù xù lặng lẽ đứng đó, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy vẻ ảm đạm.

Bên trong, Chu Vận Uyển càng nói càng kích động: “Không, đây không phải là số mệnh. Năm đó vì người phụ nữ đó Dật Lăng mới muốn ly hôn với con. Thế mà anh ấy không để ý Lãnh Diễm còn bé, dù buông tha cả nhà họ Lãnh cũng muốn ở chung một chỗ với người phụ nữ đó. Người phụ nữ đó có gì tốt, rốt cuộc cô ta đã chuốc mê Dật Lăng thế nào, tại sao Dật Lăng muốn làm như vậy.”

Năm đó, Nghiêm Tử Hoa cũng bằng tuổi Nghiêm Hi bây giờ, từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, tính tình hơi ngang ngược. Lần đ