
g là những khúc đàn tuyệt diệu, chất vấn truyền thông tại sao lại đối với một người say mê âm nhạc thuần túy như vậy lại không thưởng thức âm nhạc của anh một cách đơn thuần mà lại phải dành ra nhiều thời gian cùng kinh nghiệm để tập trung vào những tin tức bát quái ngoài lề như thế.
Sau đó có rất nhiều lời phản bác tiếp tục được đưa ra. Đây đều là thành quả từ đoạn clip ngoài lề phía cuối album kia. Sau khi từ từ hiểu được sự đơn thuần của Tiểu Trí, những người đó đã ngộ ra được nhiều đạo lý của cuộc sống, những đạo lý hết sức đơn giản nhưng lại vì cuộc sống nhộn nhịp nơi đô thị mà khiến cho con người ta lãng quên. Bọn họ hô hòa truyền thông không nên giết hại khối ngọc thô cuối cùng này, hãy trả lại cho Tiểu Trí một không gian thanh bạch.
Sau lại có một người thân của người mắc chứng tự bế xây dựng một tổ chức công ích, đưa những lời nói ác độc của giới truyền thông khi công kích chứng tự bế của Tiểu Trí tố cáo lên tòa án, khởi tố tội danh kỳ thị người khuyết tật.
Dần dần, từng nhóm từng nhóm người hâm mộ được thành lập. Tướng mạo cùng phong cách ấm áp như ngọc của Tiểu Trí làm cho người ta khó mà sao lãng được, dẫn đến việc hình thành các nhóm fan hâm mộ nhỏ trên các forum web. Người hâm mộ trên cả trang web chính thức lẫn các diễn đàn đều thảo luận khí thế ngất trời.
Những cô bé học trò bắt đầu hướng về phía CD của Tiểu Trí mà trồng cây si. Tiểu Trí trừ việc ra CD thì đều không phát hành những vật phẩm khác như áp phích tuyên truyền gì đó, vậy nên bọn họ chỉ có thể nhìn đi ngắm lại CD không biết bao nhiêu lần cho đỡ thèm.
Khác với kiểu hâm mộ các nam thần tượn thông thường, sự yêu mến của người hâm mộ đối với Tiểu Trí lại giống như sự yêu thương của chị gái dành cho em trai vậy. Bọn họ không muốn độc chiếm Tiểu Trí. Bọn họ muốn Tiểu Trí được vui vẻ, hạnh phúc, cũng hy vọng Tiểu Trí và Chiêu Đệ có thể vẫn tiếp tục ngọt ngào như vậy. Thậm chí còn có những người chính là mê luyến cái không khí yêu đương của Tiểu Trí và Chiêu Đệ, vậy nên còn cố ý xây dựng riêng một hội dành cho CP (couple).
Lúc trước đó, khi phân tích, tất cả mọi người đều đã đoán trước được sự tàn khốc và khó khăn, nhưng lại không có ai đoán được rằng càng về sau người hâm mộ lại càng bao dung và yêu mến (Tiểu Trí) như vậy.
Sau khi Hạ Cầm nghe Hoàng Tĩnh thuật lại những đánh giá của bên ngoài đối với Tiểu Trí và Chiêu Đệ bây giờ thì thật lâu cũng không nói được gì. Cuối cùng, bà chỉ đành thở dài, cảm thán: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Người tốt dù sao cũng vẫn có nhiều hơn người xấu.”
Lúc mới đầu Tiểu Trí muốn được tự mình ra mặt, chính miệng nói với mọi người rằng Chiêu Đệ và bảo bảo là bảo bối của anh, mọi người muốn nói xấu gì thì cứ nói xấu anh cũng được, nhưng đừng nói xấu Chiêu Đệ và bảo bảo. Sau này, Hoàng Tĩnh và người nhà phải khuyên bảo thật lâu, phải đảm bảo chắc chắn rằng để cho Hoàng Tĩnh ra mặt tiếp xúc với truyền thông trước sẽ có lợi với tình huống của Chiêu Đệ và bảo bảo hơn, anh mới chịu thôi, nhưng trong đáy lòng thực ra vẫn có chút không vui. Anh cảm thấy những chuyện này đều là chuyện mà anh phải làm nhưng bây giờ anh lại không thể ra mặt để bảo vệ Chiêu Đệ và bảo bảo, luôn cảm giác mình thật vô dụng.
Tâm tình này của Tiểu Trí rõ ràng đã hiện cả lên trên mặt rồi. Mọi người đều có thể dễ dàng hiểu được. Nhưng để cho anh khổ sở một thời gian còn hơn lúc đầu để cho anh ra ngoài đối mặt với những lời nói độc ác kia.
Chờ đến khi chuyện tình bên ngoài hầu như đã được giải quyết, Chiêu Đệ mới tìm thời gian ngồi xuống nói chuyện tâm tình riêng với Tiểu Trí. Cô biết tâm ý của Tiểu Trí. Tiểu Trí muốn bảo vệ cô nhưng cô và ba mẹ còn có Hoàng Tĩnh nữa làm sao lại không muốn bảo vệ Tiểu Trí chứ. Nhưng nếu như vì sự bảo bọc của bọn họ mà khiến cho Tiểu Trí cảm thấy uất ức thì thật có chút đi ngược lại mục đích rồi. Vậy nên, cô không thể cứ đứng nhìn Tiểu Trí thắt một cái tâm kết được, nhất định phải kịp thời đem nó gỡ ra mới được.
“Tiểu Trí, còn không vui vẻ sao? Anh xem hiện tại không phải báo chí và ti vi đã không còn tiếp tục nói láo về chúng ta nữa hay sao? Như vậy không phải là tốt rồi sao?” Chiêu Đệ đặt một ly sữa tươi vào trong tay Tiểu Trí, trên tay cô cũng cầm một ly sữa tươi giống hệt.
Tiểu Trí nhận lấy ly sữa rồi vẫn không uống luôn mà đặt ly sữa lên trên tủ đầu giường, đứng dậy, cẩn thận dìu Chiêu Đệ ngồi xuống. Chờ đến khi thấy Chiêu Đệ đã ngồi vững vàng rồi, anh mới mở miệng trả lời câu hỏi của Chiêu Đệ.
“Bảo vệ Chiêu Đệ và bảo bảo vốn là việc mà Tiểu Trí phải làm.” Ngụ ý chính là vẫn còn đang không vui đây.
“Nhưng mà, Tiểu Trí, Chiêu Đệ có phải đã nói với anh rằng con người có sở trường tất cả sở đoản hay không? Làm thế nào để đối mặt với truyền thông, đối mặt với người hâm mộ, đây đều là những chuyện không thuộc sở trường của chúng ta mà là chuyện Hoàng Tĩnh đã quen thuộc. Chúng ta cần phải tin tưởng vào sự phán đoán của người chuyên nghiệp đúng không? Hơn nữa, Tiểu Trí thực sự đã bảo vệ cho Chiêu Đệ và bảo bảo mà.”
Nghe được Chiêu Đệ nói như vậy, Tiểu Trí nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong mắt tr