
ng ngậm miệng lại gọi bà ấy như thế thì thử hỏi ông sẽ có cảm giác gì?” Chiêu Đệ chỉ muốn ông Phan đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút cho cảm thụ của người ta cho nên mới đưa ra một ví dụ như thế nhưng không ngờ lại đụng phải họng súng.
Ông Phan bị Chiêu Đệ hỏi như vậy thì sắc mặt ngay lập tức biến đổi. Ông sẽ có cảm giác gì à? Lúc ấy phản ứng của ông chính là hướng về phía Nữu Nữu nhếch môi giễu cợt, cùng người nọ cười ha hả, nói, “Cô ấy còn không phải là cô ngốc hay sao? Ha ha.”
Ông không biết Nữu Nữu nghe được ông nói như vậy thì sau đó sẽ có vẻ mặt như thế nào, bởi vì khi nói xong những lời như vậy, quay đầu lại xem Nữu Nữu thì bà đã quay lưng lại rồi.
Nhưng nghĩ đến, bà hẳn sẽ thấy khó chịu chứ?
Ông Phan liếc mắt nhìn về phía Tiểu Trí. Thằng nhóc ngốc này so với Nữu Nữu có phúc khí hơn nhiều lắm. Nó có người đau lòng, có người che chở còn Nữu Nữu thì không có gì cả. Nghĩ tới đây, một chút tâm tư muốn trêu chọc Tiểu Trí của ông Phan cũng mất sạch. Ông đi lên trước, giằng lấy chuôi thùng nước trên tay Tiểu Trí, nhanh chóng đem thùng hướng trầm xuống sông, dùng lực kéo mạnh lên, đem cả thùng nước lên trên bờ.
Trước khi xoay người lại, ông mới nhìn về hướng Chiêu Đệ mà nói: “Cô gái, nhớ để ý cho kỹ thằng chồng bảo bối của cô, đừng để cho nó rơi xuống nước. Sông này rất sâu, nó mà té xuống thì ta làm sao có thể báo được thù cho mấy cây hành tây bị đập phá của ta được nữa.”
Mặc dù lời nói ra không phải dễ nghe nhưng Chiêu Đệ lại phát hiện, giọng nói của ông Phan rõ ràng đã tốt hơn nhiều lắm, cũng không còn gọi Tiểu Trí là thằng ngu nữa, hơn nữa rõ ràng còn lộ ra chút quan tâm.
Chiêu Đệ nhìn bóng lưng ông Phan xách thùng nước đi xa, không khỏi nở nụ cười. Ông lão này thật ra chính là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ mà thôi.
Buổi sáng có một khúc nhạc đệm như vậy liền qua, ấn tượng của Chiêu Đệ đối với ông Phan thực ra đã có chút thay đổi. Cô biết, thường thường những người hay châm chọc người khác một khi ngươi đã công phá được trái tim của họ thì người sẽ được họ tin tưởng cả đời. Cô không biết rút cuộc ông Phan đã từng trải qua những chuyện như thế nào? Thế nhưng cô cũng không có ý định đi thăm dò những nỗi đau mà người khác cố tình muốn giấu kín.
Đều nói người một khi đã có vết sẹo thì phải đem vết thương đào ra, nặn sạch mủ ở bên trong thì vết thương mới có thể chóng lành. Nhưng cô lại cảm thấy, giống như ông Phan bây giờ, vết sẹo này đã tồn tại quá nhiều năm rồi, mủ ở bên trong sợ rằng đã hóa thành máu thịt của ông ấy, bây giờ mà lại đào lên vết sẹo kia, chẳng những không trị được thương mà ngược lại còn có thể khiến cho ông ấy bị thương thêm một lần nữa.
Nếu ông Phan đã nói chỉ cần bọn họ giúp những cây hành tây kia nở hoa lần nữa, ông ấy sẽ giúp cô chữa bệnh, vậy thì cô liền tin tưởng rằng ông ấy nhất định sẽ nói được làm được.
Huống chi, cô còn tin tưởng vào Tiểu Trí nữa. Sự chấp nhất của Tiểu Trí không phải đã khiến cho ba mẹ cũng phải bội phục hay sao? Ngày hôm qua lúc ông Phan nói như vậy xong, Tiểu Trí liền không thể không để ý đến mấy cây hành tây này. Nửa đêm hôm qua, cô phát hiện ra Tiểu Trí rời giường đến hai ba lần liền. Cô đã len lén đi theo phía sau anh, phát hiện ra anh vì không yên tâm với mấy cây hành tây mà cả đêm tỉnh lại hai ba lần để đi xem tình hình của mấy cái cây ấy, hình như còn hận không thể đứng đó 24h để nhìn thấy nó sinh trưởng lần nữa.
Sau khi gánh nước từ bờ sông về, Chieu Đệ nhìn lại một chút những rau dưa và một túi gạo trắng nhỏ chủ nhà đã đưa hôm qua. Bởi vì gia vị chưa có đủ, hơn nữa sáng sớm ăn nhiều dầu mỡ quá cũng không tốt nên cô quyết định nấu cháo thịt nạc và rau cải đơn giản. Cháo này chẳng những nhẹ nhàng lại còn tốt cho dạ dày, sẽ có lợi cho thân thể của Tiểu Trí.
Một khi đã quyết định được, cô liền nhanh chóng bắt tay vào nhóm lửa nấu cháo. Lúc đầu, Tiểu Trí vẫn còn vây quanh người Chiêu Đệ, nghĩ muốn giúp một tay làm gì đó, nhưng trong chốc lát, anh phát hiện ra mình càng giúp càng rồi. Ban đầu anh giúp Chiêu Đệ rửa rau thì đã đem rất nhiều rau có vài chỗ rách nhưng vẫn ăn được vứt đi. Chiêu Đệ còn phải mất công đi nhặt về rồi rửa lại nữa. Sau đó khi anh hùng dũng muốn đi giúp cô cắt thịt thì bởi vì không biết dùng dao như thế nào nên khiến cho Chiêu Đệ phải lo lắng đứng canh ở một bên thì cũng thôi đi, thế nhưng anh lại còn cắt ra miếng lớn miếng nhỏ, ngổn ngổn ngang ngang, cuối cùng lại vẫn phải để Chiêu Đệ phải thái lại lần nữa.
Tiểu Trí xin lỗi nhìn về phía Chiêu Đệ đang cười híp mắt không ngừng giúp anh dọn dẹp tàn cuộc, trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn. Cho nên, không được bao lâu, anh lại chạy ra khỏi phòng bếp để đi loanh quanh bên ngoài.
Đợi đến khi Chiêu Đệ chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, đặt nồi cháo lên bếp ninh từ từ, cô rốt cuộc mới có thời gian rảnh rỗi để đi tìm Tiểu Trí. dieendaanleequuydonn Vốn dĩ cô cho là Tiểu Trí sẽ không ra khỏi nhà, nhiều nhất thì sẽ đi ra sân đằng trước vui đùa chút thôi. Vậy mà cô tìm trước ngó sau, sang trái sang phải cũng tìm không thấy người đâu thì mới