
i.”Em đã mang thai, nên tạm thời nghỉ học. Ở nhà an tâm dưỡng thai thôi?”Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt hỏi.“Ừ, vậy cũng được. Dù sao lúc trước học ba ngày hai bữa lại xin nghỉ, giờ đã có bảo bảo nên nghỉ học một năm cũng tốt. Bảo bảo con xem mẹ vì con mà cả sách cũng không đọc được, con nhất định phải ngoan ngoãn.”Hạ Tịch Nguyệt nói với Âu Dương Thụy xong liền thủ thỉ với bụng của mình, trên người tản ra nồng đậm tình mẫu tử.“Vậy thì tốt, anh sẽ tìm người trông em. Giờ chúng ta đi xuống ăn cơm. Hôm nay em nhất định phải ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể.” Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt xuống lầu.Mặc dù cô có thể tự đi nhưng anh không yên tâm tự mình cô đi. Lúc cô chưa mang thai anh đã cưng chiều cô như nữ vương, giờ cô mang thai Âu Dương Thụy càng cưng chiều cô vô pháp vô thiên.Ngày hôm sau, Âu Dương Bách và Mộc Tiểu Tiểu đến. Vừa vào cửa không kịp chờ đợi đã gọi:“Nguyệt Nguyệt , Nguyệt Nguyệt.”Hạ Tịch Nguyệt từ mới trên lầu rửa mặt xong đã nghe được có người gọi mình. Xuống nhà thì thấy Mộc Tiểu Tiểu và Âu Dương Bách, cô kinh ngạc hỏi:“Ba mẹ, sao hai người tới đây?”Mộc Tiểu Tiểu vui vẻ nói: “Con dâu mẹ có thai, sao mẹ không về được?”“Mẹ, mọi người đều biết rồi sao?”Hạ Tịch Nguyệt có chút ngượng nghịu.“Mẹ quyết định trước khi đứa bé được sinh ra, mẹ ở lại đây chăm sóc con.” Mộc Tiểu Tiểu hồ hởi nói.“Vâng.”Hạ Tịch Nguyệt cầu còn không được, nhưng Âu Dương Thụy đang xuống lầu đã nghe thấy liền không vui.“Cha, quản lí vợ mình tốt đi. Chớ đem vợ con dạy hư.”“Con có bản lĩnh thì quản vợ con đi.”Âu Dương Bách xem thường nhìn Âu Dương Thụy. Ai bảo đàn ông nhà Âu Dương đều có tính cưng vợ. Mộc Tiểu Tiểu nhìn Hạ Tịch Nguyệt có chút đau lòng nói: “Nguyệt Nguyệt, sao con lại gầy như vậy?”“Nào có mẹ.”“Tiểu tử thúi, con qua đây cho mẹ.”Nhìn Hạ Tịch Nguyệt gầy đi nhiều, Mộc Tiểu Tiểu đau lòng, bà kéo lỗ tai của Âu Dương Thụy. BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (233)“Á,,,đau quá.” Âu Dương Thụy khổ sở kêu lên.“Tiểu tử thối, thành thật khai báo mau có phải con khi dễ con bé nên con bé mới gầy như vậy?”Mộc Tiểu Tiểu tức giận quát.“Không phải đâu mẹ, mẹ thả tay ra trước nghe con giải thích đã.” Âu Dương Thụy đau đớn kêu lên.“Mẹ, Thụy không có khi dễ con, anh ấy đối với con rất tốt.”Hạ Tịch Nguyệt giải thích giúp Âu Dương Thụy.“Hừ, may mắn con không ngược đãi vợ nếu không thì lão nương sẽ lột da con cho mà xem.”Mộc Tiểu Tiểu hướng về phía Âu Dương Thụy đe dọa. Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nguyệt, Mộc Tiểu Tiểu mới thả tai Âu Dương Thụy ra.“Thật không biết, ai mới là con của mẹ nữa.”Âu Dương Thụy vừa xoa xoa lỗ tai của mình vừa nói.Mộc Tiểu Tiểu tiểu tiểu nhìn Âu Dương Thụy lớn tiếng chất vấn.“Mẹ đi máy bay một ngày mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ đi.” Âu Dương Thụy lấy lòng mẹ mình.“Ngoan, đây mới là con trai tốt của mẹ.”Mộc Tiểu Tiểu hài lòng nói.Buổi tối lúc ăn cơm Mộc Tiểu Tiểu không ngừng gắp thức ăn cho Hạ Tịch Nguyệt, muốn cho Hạ Tịch Nguyệt bồi bổ thân thể mới có thể sinh ra một tiểu tử mập mạp.Chương 17: Thân thế của Hạ Tịch NguyệtTại một thôn quê nhỏ ở gần thành phố C, một ông lão đang loay hoay trong vườn hoa của mình. Ông lão chính là Nhan Tấn – ông nội của Lukes. Cha của Lukes là người Trung Quốc còn mẹ anh là người Ý nên Lukes là tên tiếng Ý của anh. Tên tiếng Trung là Nhan Huyễn.Lukes đi tới trước của nhà của ông nội mình, thấy ông đang bận chăm sóc vườn, anh vui vẻ cất tiếng gọi từ phía sau: “Ông nội, tiểu Huyễn tới thăm ông đây.”“Cái tên tiểu tử thúi này, sao lại có thời gian rỗi dến thăm ông, công ty phá sản rồi sao?”Ông cụ là một lão ngoan đồng, lên tiếng nói đùa với cháu trai mình.“Không có đâu, ông ơi, cháu đến thăm ông, ông không vui sao?” Lukes làm bộ đau lòng nói.“Đi, vào nhà rồi nói.”Ông cụ nói xong liền đứng dậy đi vào nhà. Lukes mỉm cười đi theo sau ông. Khi vừa vào nhà Lukes không kịp chờ đợi đã hỏi: “Ông ơi, tiểu Huyễn hôm nay tới có chuyện muốn hỏi ông.”Ông cụ uống một ngụm trà rồi nói:“Có chuyện gì, con hỏi đi.”‘Cũng biết trước cái tên tiểu tử này không có lòng tốt như vậy mà đến.’“Ông ơi, con nhớ ông có một miếng ngọc bội, là miếng ngọc mà mỗi tối trước khi đi ngủ ông đều nhìn nó, có thể cho con xem một chút không?” BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (234)“Tiểu tử, ông đã nói là sẽ không đưa miếng ngọc đó cho con rồi mà, con chỉ phí tâm thôi.”Ông cụ cho là Lukes tới giành miếng ngọc bội nên không khỏi tức giận.“Ông à, ông lại nghĩ đi đâu rồi.”‘Cái lão ngoan đồng này không nghĩ tốt về mình bao giờ.Mặt Lukes đen lại.“Trước đó vài ngày, con gặp một cô gái cũng có miếng ngọc bội như của công, con muốn xem thử có phải giống nhau không.”“Pằng…”Ly trà trong tay ông cụ rơi xuống đất.“Con nói gì, con nói lại lần nữa cho ông nghe, con đã nhìn thấy miếng ngọc bội kia.”“Vâng, nhưng không xác định có phải hai miếng giống nhau không, cho nên tới đây xem thử.”Ông cụ nghe xong lập tức vào nhà đem miếng ngọc kia ra. Lukes tỉ mỉ nhìn miếng ngọc bội, ông cụ ở bên vội hỏi:“Như thế nào, có phải giống miếng con đã thấy không?”“Vâng, đại khái giống nhau nhưng phía sau thì không giống. Của cô ấy có khắc c