
t bán tín bán nghi không rõ Tiểu Long nói thật hay nói đùa thì Qúy ròm bĩu môi:
– Có mày phi thân thì có!
Tiểu Long nheo mắt:
– Mày không tin con người ta có thể phi thân?
– Thuật phi thân chỉ có trong phim Hồng Kông thôi! – Qúy ròm khụt khịt mũi – KHông ai có thể nhảy qua mái nhà! Tên nọ chỉ có thể chuồn vào trong này thôi!
Vừa nói Qúy ròm vừa chỉ tay vào cánh cửa kế cây cọc sắt buộc thùng rác.
– Anh cũng nghĩ thế! – Anh thủ lĩnh đột ngột lên tiếng – Con đường duy nhất mà kẻ trộm ba lô có thể tẩu thoát chính là cánh cửa này! Chỉ có điều đó mới giải thích được tại sao hắn biến mất một cách nhanh chóng như vậy!
Lúc này mọi người đã đứng tụm lại một chỗ. Nghe anh thủ lĩnh nói vậy, anh Việt mừng rỡ “à” lên một tiếng:
– Ðúng rồi! Có thế mà tôi chẳng nghĩ ra!
Nhỏ Hạnh nói giọng an ủi:
– Thì bây giờ chúng ta đã nghĩ ra rồi!
Anh Việt đưa tay lên cốc đầu, tất nhiên là đầu anh chứ không phải đầu nhỏ Hạnh, giọng tiếc rẻ:
– Bây giờ thì e rằng đã muộn! Nếu nghĩ ra điều này ngay lúc đó thì khi các em đọc xong bài thơ và bỏ đi, anh xộc ngay vào ngôi nhà này có khi đã tìm thấy chiếc ba lô rồi không chừng!
Nhỏ Hạnh bất giác nghe bụng mình thót lại:
– Anh cho rằng chiếc ba lô của tụi em bây giờ không còn ở trong ngôi nhà này hay sao?
– Anh nghĩ thế! – Anh Việt đáp bằng giọng buồn rầu – Chẳng tên trộm nào dại dột cất giữ “tang vật” kè kè bên người trong một thời gian dài như thế!
– Ta cứ vào đó thử xem! Biết đâu lại chẳng tìm thấy một dấu vết nào đấy!
Anh thủ lĩnh khoát tay nói. Rồi anh quay sang Tiểu Long và nhỏ Hạnh:
– Hai em đi với anh!
Tiểu Long thao láo mắt:
– Ði đâu ạ?
– Thì đi vào trong ngôi nhà này chứ đi đâu! – Nhỏ Hạnh thúc vào hông bạn.
– Làm thế sao được! – Tiểu Long kêu lên – Ai người ta chịu nhận mình là kẻ cắp! Và người ta cũng chẳng đời nào trả lại chiếc ba lô cho tụi mình đâu!
– Rõ là đồ ngốc tử! – Qúy ròm đứng bên gầm gừ, không được anh thủ lĩnh gọi đi cùng, nó đã ấm ức sẵn – Ai bảo mày là vào đó để đòi lại chiếc ba lô?
Tiểu Long lại giương mắt ếch:
– Không phải thế ư?
– Tất nhiên là không phải! – Anh thủ lĩnh mỉm cười – Anh em mình chỉ giả vờ vào đó hỏi thăm nhà người quen rồi nhân tiện dò xét thôi!
Như hiểu ra, Tiểu Long gật đầu cười lỏn lẻn và cùng với nhỏ Hạnh lẽo đẽo đi theo anh thủ lĩnh.
Tất nhiên để “xâm nhập” được vào ngôi nhà khả nghi đó, cả ba phải đi ngược ra đường lộ, vòng tới phía cửa trước. Những người còn lại kể cả Qúy ròm cũng nhanh chóng rút lui theo. Cả bọn kéo ra ngồi trên chiếc jeep lùn của nhóm Hải Âu đỗ ngoài đầu hẻm, chờ kết qủa.
Trái với suy đoán của anh thủ lĩnh, Tiểu Long và nhỏ Hạnh, “ngôi nhà khả nghi” cửa mở toang. Từ xa, ba người đã nhìn thấy một cụ già đang ngồi đánh cờ một mình trên chiếc đi-văng kê trước hiên. Có lẽ ban trưa trời nóng cụ không ngủ được nên ra đây ngồi, vừa nghịch cờ vừa hóng gió.
Ông cụ rất đẹp lão, tóc râu bạc trắng nhưng da dẻ lại hồng hào, nom giống hệt những ông tiên trong tranh vẽ. Phong thái đĩnh đạc, vẻ tiên phong đạo cốt của cụ già khiến ba người bọn Tiểu Long tuy không nói ra nhưng ai nấy đều biết ngay là mình nhầm. Một ông tiên thanh nhã như vậy không thể nào là kẻ trộm, cũng không thể nào là người chứa chấp hoặc đồng lõa với kẻ trộm. Anh thủ lĩnh định bảo hai đứa trẻ quay gót thì ông cụ bỗng ngước lên:
– À, ba cháu nhỏ! Các cháu định đi tìm ai phải không?
Ông cụ tuổi tác hẳn trên tám mươi, ông gọi bọn ba người trước mặt là “cháu nhỏ” không có gì sai. Nhưng thấy anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu tự dưng được liệt hàng “cháu nhỏ” ngang với mình và Tiểu Long, nhỏ Hạnh không nhịn được, bật cười khúc khích. Anh thủ lĩnh khẽ trừng mắt nhìn nhỏ Hạnh, rồi quay về phía cụ già, lễ phép:
– Dạ, tụi cháu định tìm nhà người quen!
Ông cụ vẫn vui vẻ:
– Người quen của các cháu tên gì?
– Dạ, tụi cháu tìm nhà ông Sáu Giảng ạ!
Dĩ nhiên Sáu Giảng là cái tên hoàn toàn bịa đặt. Ông cụ không rõ có biết được “âm mưu” của bọn trẻ không mà thấy ông cau mày lẩm bẩm:
– Sáu Giảng hả? Ừ, cái tên này nghe quen đây!
Tuy ông cụ tự nói với mình nhưng vì đứng gần, bọn Tiểu Long đều nghe rõ. Và vì nghe rõ, ba người liền ngơ ngác ngó nhau. Tất nhiên mỗi người ngơ ngác mỗi kiểu. Tiểu Long ngơ ngác nghĩ: Anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu bảo sẽ bịa ra tên một ai đó để hỏi thăm sao bỗng dưng ảnh lại đổi ý hỏi thăm người thật vậy không biết? Anh thủ lĩnh ngơ ngác nghĩ: Không ngờ cái tên mình bịa ra lại trùng với người thật, thế có chết không cơ chứ! Nhỏ Hạnh thì ngơ ngác nghĩ: May mà Sáu Giảng là một người khác, chứ nếu ông cụ ngồi trước mặt đúng tên Sáu Giảng thì cả bọn chắc khóc thét!
Trong khi cả ba đang ngơ ngác đứng ngay cán cuốc chờ ông cụ nói tiếp thì một thằng bé từ trong nhà lơn tơn chạy ra. Ðang định nói gì đó với ông cụ, sực nhận ra bọn Tiểu Long đứng lố nhố trước cửa, thằng bé khựng lại một thoáng rồi quay nhìn ông cụ, rụt rè hỏi:
– Khách của nhà ta hở nội?
Hóa ra đây là cháu nội của ông cụ. Bọn Tiểu Long thầm nghĩ và tò mò quan sát thằng bé. Thằng bé trạc mười một, mười hai tuổi, mặc đồng phục học sinh, có lẽ đi