
iệt lắp bắp đáp, không cả kịp gạt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên cổ:
– Mất rồi!
Trong khi Tiểu Long, Qúy ròm và nhỏ Hạnh giật bắn như ngồi phải lửa thì anh thủ lĩnh đứng bật dậy, sửng sốt:
– Cậu nói gì thế? Sao lại mất?
Mặt anh Việt méo xệch:
– Tôi cũng chả rõ sao lại mất!
– Bạn định đùa tụi này đấy hả! – Cô gái đội nón trắng trong nhóm cười cười lên tiếng – Bạn giấu ở đâu thì đem ra đây! Ðừng làm cho các bạn trẻ của chúng ta lo lắng nữa!
Anh Việt kéo ghế ngồi xuống giọng thiểu não:
– Tôi đùa với các bạn làm gì! Tôi đã đánh mất chiếc ba lô đó thật rồi!
Nhìn nét mặt sượng sùng của anh Việt, nhỏ Hạnh biết ngay là anh không đùa.
– Thế thì chết tụi em rồi! – Nó bật kêu lên hốt hoảng – Toàn bộ quần áo của tụi em đều bỏ cả trong chiếc ba lô ấy đấy!
– Em đừng lo! – Anh Việt cười gượng – Thế nào rồi anh cũng sẽ tìm ra cho tụi em!
– Nhưng làm sao cậu lại để mất chiếc ba lô ấy được? – Anh thủ lĩnh lại nóng nảy hỏi tiếp – Ai đã lấy mất của cậu?
Anh Việt bứt tai:
– Nếu biết ai lấy thì còn nói làm gì! Tôi đã thăm hỏi và lùng sục suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không biết được ai là thủ phạm!
Nếu anh Việt bứt tai thì anh thủ lĩnh vò đầu, mặt anh nhăn như bị:
– Thật không hiểu nổi! Chiếc ba lô to tướng như thế, người ta giật ngay trên tay cậu mà cậu không nhìn thấy kẻ nào động thủ qủa là kỳ quái!
– Hắn không giật chiếc ba lô trên tay mà giật từ trên….mặt đất! – Anh Việt phân trần bằng giọng ảo não.
Mọi người ngồi quanh bàn bây giờ đã chồm cả tới trước. Lời thanh minh của anh Việt khiến câu chuyện càng lúc càng trở nên ly kỳ. Anh thanh niên tóc rẽ giữa ngồi kế anh thủ lĩnh như không nhịn được nữa. Anh ngọ nguậy cổ:
– Tụi này chả hiểu gì cả! Chiếc ba lô đang ở trên vai bạn cơ mà! Hay là lúc ấy bạn đang kéo lê chiếc ba lô trên mặt đường?
Câu hỏi của anh thanh niên rõ có ý bông đùa. Nhiều người mỉm cười. Riêng anh Việt không cười. Dường như anh cũng muốn cười nhưng không cười nổi. Anh nói, bằng giọng của một bị cáo khai báo trước toà:
– Trong hẻm có một sợi dây.
– Một sợi dây?
Cả ba, bốn cái miệng cùng hỏi.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của họ, anh Việt biết ngay là họ không hiểu cái sợi dây có vai trò quan trọng như thế nào trong câu chuyện ba lô này. Vì vậy anh tặc lưỡi nói thêm:
– Một sợi dây thừng chăng sát mặt đất!
Vẫn một câu nói không đầu không đuôi. Phải vất vả lắm người nghe mới lờ mờ hiểu ra sự liên quan giữa sợi dây với chiếc ba lô. Anh thủ lĩnh liếm môi:
– Và cậu vướng phải sợi thừng chết tiệt đó?
Anh Việt nhún vai:
– Tôi vướng phải sợi thừng hay sợi thừng vướng phải tôi thì cũng chẳng có gì khác nhau! Kết thúc ắt nhiên là một cú lộn mèo!
– Và chiếc ba lô lập tức văng tuốt ra xa?
– Không sai! Xa đến mức không thể nào xa hơn!
Anh thủ lĩnh thở dài:
– Và khi cậu lóp ngóp bò dậy và ngoảnh đầu ra phía sau …
– Thì chiếc ba lô đã biến mất! – Anh Việt rầu rĩ tiếp lời.
Trong khi mọi người đang ngẩn ra trước diễn biến bất ngờ của câu chuyện thì Qúy ròm vùng kêu lên:
– Vô lý! Cực kỳ vô lý!
Anh thủ lĩnh đánh mắt sang Qúy ròm:
– Em không tin câu chuyện vừa rồi sao?
– Không phải là em không tin! – Qúy ròm nuốt nước bọt – Nhưng nếu qủa thật sự việc diễn ra đúng như vậy thì khó mà hiểu nổi!
Anh chàng tóc rẽ giữa khịt mũi:
– Em cho là tên giật dọc ra tay qúa nhanh?
– Ðúng thế! – Qúy ròm gật đầu – Nhưng nếu chỉ có vậy vẫn còn có thể hiểu được! Ðằng này anh Việt không chỉ chạy một mình. Ðằng sau anh khoảng vài chục mét là Tiểu Long đang cật lực đuổi theo. Thủ phạm ra tay đánh cướp chiếc ba lô ngay quãng giữa, lại giữa ban ngày ban mặt, mà kẻ chạy trước không hay kẻ chạy sau không thấy thì qủa là khó tưởng tượng nổi!
Nhận xét của Qúy ròm khiến những người có mặt đều có cảm giác lành lạnh sau lưng. Ừ nhỉ, nếu trên đời có một kẻ trộm ra tay thần tốc như thế thì những người lương thiện đến méo mặt với hắn ta mất! Và công an có lẽ cũng đành bó tay!
– Qủa nó khó tưởng tượng nổi thật! – Anh Việt tiu ngỉu nói – Nhưng dù vậy cái chuyện không thể tưởng tượng được ấy cũng đã xảy ra!
Thần sắc khổ sở của anh Việt làm động mối từ bi bác ái trong lòng nhỏ Hạnh. Nó đẩy gọng kính trên sống mũi và day sang Qúy ròm, thủng thỉnh nói:
– Nhưng Quý đừng quên rằng tên giật dọc ra tay ngay khi anh Việt vừa ngoặt vào hẻm, lúc đó Tiểu Long còn ở ngoài đường lộ chưa kịp vào tới…
Nhỏ Hạnh định phản bác lập luận của Qúy ròm để bênh vực cho anh Việt. Nhưng nó mới nói nửa câu, Qúy ròm đã nhún vai cắt ngang:
– Vấn đề không phải là tại sao không ai nhìn thấy tên trộm lúc hắn ra tay, mà tại sao không ai nhìn thấy bóng dáng hắn lúc hắn bỏ chạy! Ðằng trước có anh Việt, đằng sau có Tiểu Long, sau nữa là tôi và Hạnh, tên trộm tẩu thoát ngả nào cũng không thể qua mắt mọi người được, trừ phi hắn biết tàng hình cùng chiếc ba lô!
Cô gái mặc áo pull vàng ngồi cạnh anh Việt ngập ngừng lên tiếng:
– Có thể có một ngã rẽ nào đó!
Qúy ròm lắc đầu:
– Em đã quan sát kỹ! Con hẻm tụi em chạy qua không có bất cứ ngã rẽ nào! Ngã rẽ nằm ở phía trước, chỗ có bức tường chắng ngang!
– Ðúng vậy! –