80s toys - Atari. I still have
As Long As You Love Me (Chỉ Cần Em Yêu Anh)

As Long As You Love Me (Chỉ Cần Em Yêu Anh)

Tác giả: GracieAlisonSwift

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322350

Bình chọn: 8.5.00/10/235 lượt.

on me cos’ I can count on youCậu sẽ luôn có bờ vai tớ khi cậu rơi lệTớ sẽ không đi đâuKhông nói lời tạm biệtCậu có thể tin tưởng ở tớ như là 1 2 3Tớ sẽ ở đóVà tớ biết rằng khi tớ gặp nạn tớ cũng có thể tin tưởng cậu như4 3 2Và cậu sẽ đến đó ngayVì đó là những gì mà bạn bè phải làmCậu có thể tin tưởng tớ như tớ tin tưởng cậu* * *Tôi mỉm cười kết thúc bài hát. Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên. Tôi thành công rồi!!!“Được rồi” – Thầy hiệu trưởng bước ra, mỉm cười – “Theo như thông lệ hàng năm, các em sẽ có 3 ngày để bỏ phiếu cho một trong hai thí sinh. Mỗi thùng phiếu sẽ có dán tên của thí sinh đó vào”Thầy hiệu trưởng cười rồi chỉ tay vào hai thùng phiếu bằng kiếng....Ngày thứ nhấtTôi hồi hộp nhìn 2 thùng phiếu. An Nhi đã có một số phiếu nhưng thùg của tôi vẫn rỗng khôngNgày thứ haiThùng phiếu của tôi hơn hẳn thùng của An Nhi. Tôi thở phào nhẹ nhõmNgày thứ baCả 2 thùng có vẻ bằng nhau!!!Hôm nay đã là ngày công bố số phiếu rồi!!! Tôi hồi hộp đến dự buổi công bố số phiếu đó“Sau đây mời 2 thí sinh An Nhi và Như Nguyệt đứng cạnh thùng phiếu của mình. Kết quả sẽ được công bố ngay bây giờ!!!” – Tiếng thầy hiệu trưởng hào hứngAu: Viết tới đây thui au đi ngủ nhé :) hẹn các bạn ngày mai :* CHAP 22: VICTORY IS OURSCả khán đài im thin thítTôi và An Nhi bước lên sân khấu, đứng cạnh thùng phiếu của mìnhThầy hiệu trưởng bước đến thùng phiếu của An Nhi, trút toàn bộ phiếu trong thùng lên cái bàn nhỏ gần đó“Nào các em, cả khán đài sẽ cùng đếm số phiếu của An Nhi nhé” – Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, cả khán phòng ồ lên đồng ý“Bắt đầu đếm nhé” – Thầy hiệu trưởng mỉm cười rồi giơ cái phiếu đầu tiên lên – “1!”Cả khán đài đồng thanh“2! 3! 4!” – Cả khán đài hào hứngTôi hồi hộp nghe từng tiếng đếm“…11!12!13!” – Tiếng đếm vẫn vang lên đều đềuTôi nhìn xuống khán đài, Nhật Minh, Hoàng Vương và Kim Ngân trông cũng hồi hộp chẳng kém gì tôi“123! 124! 125!” – Tim tôi đập nhanh hơnThời gian chậm chạp trôi qua…“510!511!”Khán đài ồ lên thích thú khi thầy hiệu trưởng giơ lên lá phiếu cuối cùng“512!” – Cả khán đài hét lên“An Nhi có 512 lá phiếu!!!” – Thầy hiệu trưởng tuyên bốAn Nhi mỉm cười cúi đầuCô ta liếc sang tôi, nhếch mép cườiTôi hơi lo lắng rồi đây… Số phiếu của cô ta những 512 lá! Tôi có đánh bại được cô ta không đây?“Sau đây là số phiếu của Như Nguyệt!” – Thầy hiệu trưởng tiến đến gần thùng phiếu của tôi và bắt đầu đếm – “1!”“2! 3! 4!” – Tim tôi đập nhanhTôi thấy khuôn mặt lo lắng của Nhật Minh, Hoàng Vương và Kim Ngân“134! 135! 136!” – Tim tôi đập nhanh hơnKim giây, kim phút khẽ nhích từng chút một“511! 512!” – Khán đài như càng phấn khích hơn“513!!!” – Thầy hiệu trưởng trông còn phấn khích hơn cả đám học sinh – “Như Nguyệt có 513 lá phiếu!!!!”Cả khán đài ồ lên chúc mừng“Như Nguyệt thắng cuộc thi rồi” – Thày hiệu trưởng mỉm cười“Chúc mừng cô” – Kim Ngân chạy lên ôm chầm lấy tôi“Như Nguyệt, chúc mừng tỉ!!!” – Hoàng Vương háo hức“Chúc mừng” – Nhật Minh lên tiếng“Như Nguyệt, chúc mừng cô nhé!”“Tôi biết cô làm được mà!”Cả khán đài ùa lên sân khấu chúc mừng, tặng hoa cho tôi“Như Nguyệt, chúc mừng cháu” – Là ông bác ở phòng nhạc“Như Nguyệt!!! Chúc mừng cô”“Cô là niềm tự hào của trường Angeles đó”Những tiếng chúc mừng lần lượt vang lên, ngày càng nhiều người lên sân khấu chúc mừng tôiNhưng còn An Nhi? Tôi liếc sang bên cạnh thì không thấy An Nhi đâu nữa. Cô ta đâu rồi?“Hahaha… Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi nhé…!” – Tôi cúi đầu, đưa mấy bó hoa vừa được tặng cho Kim Ngân rồi chạy đi tìm An NhiCô ta đi đâu được nhỉ? Tôi chạy khắp trường tìm cô ta nhưng tuyệt nhiên không thấy…Tôi nhìn sân trường qua cửa sổ phòng học. Có một bóng người dưới sân trường. Là cô ta chăng?Tôi chạy như bay xuống sân trường. Đúng là cô ta rồi. Cô ta đang kéo cái vali bước ra khỏi trường, mái tóc đen bồng bềnh tung bay trong gió lạnhNói mới để ý, hôm nay trời lạnh thật, tuyết bắt đầu rơi rồi“An Nhi!” – Tôi gọi tên cô taCô ta dừng lại, nhưng không ngoái đầu“Tôi thua rồi. Tôi sẽ biến khỏi cái trường này, như đã giao kèo” – Cô ta nói bằng chất giọng lạnh băng“Thật ra… Tôi mong chúng ta có thể là bạn…” – Tôi ngập ngừng‘Cạch’Cái vali của cô ta rơi xuống nền tuyết trắngCô ta đứng đơ ra đó, không nói gì cả, cũng chẳng có ý định nhặt cái vali lên.....“Bây giờ, tôi chỉ là một kẻ thua cuộc thôi. Nhưng nếu sau này gặp lại nhau, nhấy định lúc đó tôi sẽ là bạn tốt của cô..” – Cô ta cầm chiếc vali lên, bước đi“Chắc chắn chứ…?” – Tôi nghiêng đầu“Ừ, chắc chắn…” – Cô ta gật đầu rồi bước đi CHAP 23: HIỂU LẦM“Như Nguyệt…” – Kim Ngân nhìn tôi – “Cô đã đi đâu thế…? Tôi tìm cô suốt đấy…”“À… Không có gì đâu…” – Tôi trả lời, mắt vẫn dán vào bóng An Nhi đang khuất dần nơi cổng trường“Kia là… An Nhi hả?” – Kim Ngân nhìn theo ánh mắt của tôi“Ừ…” – Tôi khẽ gật đầu“Thôi thôi đi vào trong đi… Ngoài này lạnh muốn chết… Hừ hừ hừ” – Kim Ngân vừa run cầm cập vừa nóiTôi gật đầu rồi cùng cô ấy đi vào trườngTiếng chuông inh ỏi vang lên báo hiệu đã tan họcYay!!! Cuối cùng cũng được về rồi!!!Đúng lúc đó thì Hoàng Vương và Nhật Minh cũng vừa chạy đến chỗ chúng tôi đang đứng“Tỉ tỉ đi đâu đấy?” – Hoàng Vương ng