Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Tác giả: Dương Hàn Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323143

Bình chọn: 10.00/10/314 lượt.

ăm ạ – chương 12.1

Chap 12:Chuyến đi thực tế (P2)

Sài Gòn ban ngày ồn ào và rạng ngời như một đứa trẻ con nhõng nhẽo, ánh nắng chan hòa nhuộm vàng lên những hàng cây, nhảy nhót trên các mái nhà và làm cho những ô cửa kính lóe lên những cái nhìn chớp nhoáng. Nó thích thú đưa mắt dõi theo hàng loạt cảnh vật lướt qua rất nhanh cảm giác như đang xem một cuốn phim tư liệu sinh động về cuộc sống rồi không khỏi thở dài ngao ngán vì bên ngoài sống động là thế mà bên trong xe thì hoàn toàn yên ắng.

Ngài tổng giám đốc đáng kính vẫn kiên quyết nhìn thẳng về phía trước và không thèm nói thêm bất cứ một từ nào sau khi phát ngôn cái câu khiến Nó gần như bất tỉnh: “Em xứng đáng được rước đi như một nàng công chúa chứ không phải là một nạn nhân bị bắt cóc.”

Nó có cảm giác như đầu mình là một vách núi trống rỗng và câu nói của ngài Mr P giống như là một thanh âm bị kẹt lại ở giữa cái hố sâu rộng toác ấy rồi vô tình tạo thành bản hợp ca cứ không ngừng ngân vang trong quá trình luẩn quẩn tìm đường thoát. Quả thật là bên tai của Nó bây giờ chỉ toàn là những tiếng vo ve của hàng trăm con ong lặp đi lặp lại cái điệp khúc: “Hắn nói thế.. Rút cục là có ý gì?”

Nó phải vật lộn đấu tranh với ý nghĩ nửa muốn hỏi cho rõ nửa lại ngại ngùng không dám, lưỡng lự hồi lâu Nó tặc lưỡi tự mắng mình thật là khùng khi manh nha cái ý tưởng rằng “Hắn có.. ý.. Gì đó” Con gái thường đa cảm nên hay lạm dụng các giác quan và thường hay vơ quàng vào người những sự hiểu lầm không cần thiết Smile

– Sắp đến nơi chưa anh? – Nó lên tiếng hỏi để phá tan cái không khí ngột ngạt đang bao trùm trong xe và quyết tâm bỏ qua chuyện đau đầu vừa nãy.

– Uhm… Sắp đến rồi – “Ngài” bình thản trả lời, đôi mắt nâu quét qua Nó rất nhanh rồi từ đôi môi quyến rũ tiếp tục phát ra âm thanh trầm ấm – Có vẻ như em không được tin tưởng tôi cho lắm nhỉ? Bộ trông tôi giống người chuyên bắt cóc trẻ con lắm hả? Từ trước tới giờ tôi thường hay được khen là nhìn như diễn viên chứ so sánh tôi với ông Ngáo ộp thì chỉ có em thôi đấy.

– Xếp quá lời rồi – Nó nhanh nhảu đáp lại – Nhân viên mà không tin xếp thì còn tin ai..– Nói xong Nó lại nhe răng nhăn nhở – Em cũng phải công nhận là xếp đẹp trai .. Cho dù có hơi thua kém Jang Dong Gun một chút nhưng mà dứt khoát là ăn đứt Chí Phèo và mấy thằng lèo khèo nghiện hút Smile với lại em có phải con nít đâu mà sợ bắt cóc.. Hì hì hì – Nó cười khoái chí. Thật tình là Nó sung sướng lắm ý, mấy khi Nó có cơ hội trả treo lại xếp Smile

– Cảm ơn em đã đánh giá cao – “Ngài” vẫn thản nhiên trả lời với cái thái độ bề trên không thèm chấp – Tôi thật sự đã rất lo lắng khi nhận thấy sự chênh lệch quá lớn giữa tôi và em có thể sẽ làm em e sợ.. Nhưng có vẻ như em thừa tự tin để vượt qua trở ngại đó… Thật sự là.. Em rất đặc biệt đấy!

“Lại cái gì thế này?” Nó đang trong niềm vui phơi phới bỗng dưng như người bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, phút chốc đứng hình… Cái gã nguy hiểm này rút cục là muốn làm gì vậy?

– Anh có ý gì thế? – Mãi một lúc sau Nó mới khó nhọc thốt lên được năm từ trên.

– Ý tôi là … – Hắn mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ gian tà nguy hiểm – Em là con cóc đầu tiên đủ tự tin để nói câu: “Tôi muốn ăn thịt Thiên Nga” đấy. Đáng khen! Đáng khen.

Sax… Thế này thì thà chết đi còn hơn.. Kẻ thù mà uyên bác như Khổng Minh thế kia thì làm sao con trả oán được đây trời? Ngậm đắng nuốt cay suốt ngày thì hỏi làm sao sống nổi hu hu hu..

– Thiên Nga cùng lắm cũng chỉ là phó thường dân còn con cóc là cậu ông trời đấy! Anh không biết hả? Chẳng biết giữa cóc và Thiên Nga ai sẽ ăn thịt ai đâu á– Nó cố gắng cãi bướng rồi tỏ ý không thèm nói chuyện với hắn nữa, Nó lại hướng tầm mắt ra ngoài cửa kính xe.

Ngài tổng giám đốc nhận thấy thái độ bất hợp tác của Nó cũng thôi không nói thêm gì nữa. Không gian lại chìm trong im lặng, chiếc xe lao đi mang theo hai tâm trạng rối bời..

Thời gian trôi qua không biết đã bao nhiêu lâu, hắn và Nó vẫn quyết tâm không nói với nhau câu nào cho đến lúc chiếc xe dừng lại trong tầng hầm của một tòa nhà sang trọng Nó mới biết mình bị bắt cóc tới Vincom.

Vincom center B của Sài Gòn là một tòa cao ốc được thiết kế theo lối kiến trúc hiện đại và tráng lệ với hai mươi tầng đồ sộ. Nó dõi đôi mắt nhìn những chiếc xe tắc xi nối thành hàng dài để đưa đón những vị khách lịch lãm bước ra từ phía sau những ô kính sang trọng cảm thấy mình như là cô bé Lọ Lem lần đầu đứng trước tòa lâu đài của Hoàng tử.

– Anh nói là sẽ truyền cho em kinh nghiệm làm việc mà… Tại sao lại đến đây ạ? – Nó lập tức bật ra câu hỏi.

– Giáo trình thì có một nhưng thầy cô thì luôn có những cách truyền đạt khác nhau. Học sinh chỉ có quyền nghe rồi làm theo và tuyệt đối không được thắc mắc – Vừa nói hắn vừa nhe răng ra làm cho Nó phải khó khăn lắm mới kìm được ý muốn là tát mấy phát vào cái bản mặt đáng ghét ấy cho đến khi nào cái vẻ “hí hửng được làm kẻ bề trên” kia bị oánh văng đi mới thôi.

Nhưng tất nhiên là… Nó chỉ có thể cúi đầu mà bước theo con Diều Hâu đáng bị bắn chết đang ung dung nhằm hướng tòa nhà thẳng tiến kia. Đáng hận! Đáng hận!

Quang cảnh xa


Pair of Vintage Old School Fru