XtGem Forum catalog
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323681

Bình chọn: 7.5.00/10/368 lượt.

để người khác khi dễ, ảnh chụp với Tiêu Hoa kia được điều tra ra, là tự Thiệu Tình tung lên, mục đích làm như vậy, cũng không khó đoán.

Tiêu Hoa nhất định là ăn quá ngon ngọt, không muốn buông tha Thiệu Tình, Thiệu Tình không muốn dính dáng với anh ta, lại không đắc tội nổi, chỉ có thể đánh lén, lại nói kết quả này với Tiêu Hoa cũng coi như xứng đáng, nhưng Thiệu Tình không nên đem chuyện mình tự làm, trực tiếp đổ lên đầu tiểu nha đầu, nếu Lưu Triệu không nhanh chóng báo cho ông, Vương Đại Bưu còn chưa nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận mà truy ra được.

Thiệu Tình chọc tới trên đầu tiểu nha đầu, muốn chiếm tiện nghi, làm gì có chuyện tốt như vậy, nha đầu kia nếu muốn phá tung lên, mười Thiệu Tình cũng không là cái gì, có thù phải báo, ngươi chém ta một đao, ta lập tức trả lại cho ngươi hai kiếm, đây là cá tính của tiểu nha đầu, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Vương Đại Bưu càng nghĩ, chuyện này vẫn là nên giải quyết nội bộ, tục ngữ nói phải dẹp thù trong mới đánh được giặc ngoài, lại nói, chuyện này căn bản vẫn bởi vì Phùng Ki, để anh hiểu biết tình huống một chút trước, hơn nữa Vương Đại Bưu thật muốn hỏi một chút, tiểu tử này rốt cuộc có ý tứ gì.

Phùng Ki vừa đến, đã bị chủ nhiệm văn phòng sư trưởng trực tiếp đưa vào, Phùng Ki vào cửa cúi chào: “Chào sư trưởng.” Vương Đại Bưu tức giận trừng mắt nhìn anh liếc một cái, vẫy vẫy tay: “Khá lắm, có cậu tôi có thể tốt được sao, ngay cả ngủ ngon một giấc cũng không được, cậu đến đây, nhìn mấy tấm ảnh này…”

Phùng Ki kì quái đi qua nhìn vào máy tính, vừa nhìn thấy hai hàng mày rậm gắt gao nhăn lại: “Ai gửi những thứ này?” Vương Đại Bưu thực hận không thể đập vỡ cái đầu gỗ ngu ngốc này, nhìn thử bên trong chứa cái gì, vậy mà còn chưa rõ sao, người ngoài nhìn một cái liền đã rõ ràng, kẻ gây nên mọi chuyện – Phùng Ki này lại hồ đồ.

“Việc này để sau, tôi hỏi cậu, cậu với Thiệu Tình có quan hệ gì?” Biểu tình của Vương Đại Bưu tương đối nghiêm túc, thân thể Phùng Ki đứng thẳng, như đinh đóng cột lắc đầu: “Quan hệ gì cũng không có, ba năm trước đây tìm hiểu nhau, sau đó lại chia tay.” Vương Đại Bưu bình tĩnh nhìn anh: “Về chuyện này, ý của cấp trên là tận lực ngăn chặn ảnh hưởng không tốt, không thể làm lớn chuyện, cậu trở về khuyên nhủ tiểu nha đầu thật tốt, chuyện tình yêu của hai người ép buộc thế nào tôi không xen vào, đừng đẩy vào trong bộ đội, tự mình giải quyết, nhưng mà, lại nói, ủy khuất này của tiểu nha đầu cũng là từ cậu mà ra, cậu trở về suy nghĩ cẩn thận, có phải hành vi thái độ của chính mình không đủ kiên quyết hay không, mới tạo nên hiểu lầm không cần thiết, chuyện nam nữ tôi không hiểu, nhưng tôi biết chỉ có một với một, đừng để những thứ mập mờ làm hỏng việc…”

Phùng Ki bị sư trưởng không đầu không đuôi quở trách một chút, ra khỏi bộ chỉ huy, ngẫm lại lời nói của sư trưởng, mặc dù quá mức trực tiếp, cũng có chút đạo lý, Thiệu Tình cùng tiểu nha đầu làm ra việc này, mình thực không tránh khỏi có liên quan, trong đợt diễn tập quân sự cứu Thiệu Cương, sau đó Thiệu Tình lại xuất hiện, cử chỉ, lời nói của anh có chút ba phải, hàm hồ, thế nào cũng được, lập trường không đủ kiên quyết rõ ràng, có lẽ, chính vì thái độ như vậy, cho Thiệu Tình một ít hy vọng, nghĩ rằng bọn họ có thể hợp lại.

Thiệu Tình thủ đoạn hèn hạ, nhưng Thiệu Tình không có quan hệ gì với mình, Manh Manh cũng là cô vợ nhỏ của anh, nha đầu mới bây lớn, làm ra chuyện không thể chấp nhận như vậy, trong lòng Phùng Ki thực khiếp sợ, nhưng khiếp sợ là khiếp sợ, trước hết anh phải giải quyết rõ ràng chuyện của Thiệu Tình.

Thiệu Tình hiển nhiên còn chưa biết chuyện ảnh chụp, nhận được điện thoại của Phùng Ki, vô cùng vui mừng, bản thân Thiệu Tình cũng rõ ràng, mặc dù cô chia rẽ Manh Manh cùng Phùng Ki, nhưng cô cũng không có khả năng tiến Phùng gia, gia đình như bọn họ, việc cưới vợ tương đối chú trọng, mặc dù không thèm để ý dòng dõi, ít nhất cũng muốn trong sạch, cả hai loại này cô đều không có, nhưng cô không thể gả cho Phùng Ki, cũng vạn vạn không thể là Phương Manh Manh.

Nha đầu phá hủy vận khí tốt cùng hy vọng của cô, cách làm của Thiệu Tình có vẻ hại người hại mình, hơn nữa, chưa tìm hiểu kỹ càng thực lực của đối thủ đã vội vàng ra tay, kết cục cuối cùng, cũng chỉ có thể nói là đáng đời cô.

Dù sao trong lòng còn mang hy vọng xa vời, Phùng Ki cũng là đàn ông, nếu cô câu dẫn, nói không chừng cũng có thể câu được, mang chút tâm tư đó, Thiệu Tình thực dụng tâm trang điểm thật đẹp, vừa đến trước cửa, suy nghĩ một chút, liền gửi cho Manh Manh một tin nhắn.

Nơi hai người gặp mặt là do Thiệu Tình chọn, là một phòng trà rất heo hút, ghế lô **, vô cùng riêng tư thân mật, Phùng Ki nhìn thật lâu, mới tìm được chỗ ngồi, anh vừa đi đến ghế lô, Thiệu Tình liền trưng ra một tươi cười dịu dàng.

Đối mặt với tươi cười như vậy, Phùng Ki có chút không quen, thoạt nhìn cô gái dịu dàng như thế, trong đầu không tự chủ được xẹt qua những tấm ảnh chụp, thực sự có loại cảm giác tri nhân tri diện bất tri tâm. (biết người biết mặt không biết lòng)

Phùng Ki dù sao cũng không nghĩ tới Thiệu Tình là cô gái như vậy, nó