
ích, lại càng không muốn giải thích.” Manh Manh bướng bỉnh đứng lên, giống như cha cô, vừa thối lại vừa cứng.
Manh Manh hận nhất người khác oan uổng cô, lại còn là Ki ca ca, chàng trai cô yêu hai mươi năm lại oan uổng cô, việc này làm cô cảm thấy ủy khuất, khổ sở, phẫn nộ, buồn bực, thậm chí nản lòng, nếu tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, cô còn hy vọng xa vời cả đời làm gì: “Em hơi mệt, em vào ngủ trước.”
Manh Manh xoay người vào phòng ngủ, cửa loảng xoảng đóng sầm một tiếng, Phùng Ki không khỏi lắc đầu, tựa vào sô pha phía sau, đè huyệt thái dương co rút đau đớn, tỉnh táo ngẫm lại, có lẽ Manh Manh nói đúng, anh để ý không phải những tấm ảnh mà là sự kiện ba năm trước đây, lại cũng không phải tình cũ chưa dứt, mà là cảm giác bị tiểu nha đầu lừa gạt, làm anh nhất thời khó có thể chấp nhận, phương diện này không có quan hệ gì với Thiệu Tình, nhưng hiển nhiên tiểu nha đầu không nghĩ như vậy… Phùng Ki liền không rõ, sao chuyện gì vừa có liên hệ đến Thiệu Tình, tiểu nha đầu liền giống như ăn **. (ghen chứ sao, anh định ngốc đến bao giờ?)
Manh Manh tức chết rồi, hận hỏng rồi, quả thực là có thể đề phòng người, không thể đề phòng lòng người, cô nàng Thiệu Tình này có thể làm ra chuyện như vậy, quả thực là đê tiện đến vô địch, được, nếu chính cô không biết xấu hổ, vậy cũng nên tuyên dương một chút về lịch sử phong lưu của cô ta chứ, cô sẽ thành toàn cho cô ta, ngươi đã đổ lên đầu ta một chậu nước bẩn, ta liền đáp trả, xú uế gì cũng sẽ ném xuống, xem hai ta ai hôi hơn.
Manh Manh vốn cũng không phải là người hiền lành gì, thực có thể phá tan hết, có thể quậy tung khiến thiên hạ đại loạn, hơn nữa động tới chuyện này, dù là tính kỹ thuật hay là tính bảo mật, đều cao hơn Thiệu Tình không chỉ một cấp độ, hơn nữa Manh Manh không đưa lên mạng, cô trực tiếp gởi email, email cho các cấp lãnh đạo của Thiệu Tình, một người một email, không phải cô muốn nổi danh sao, cho cô hoàn toàn trở thành tiếng xấu lan xa…
Chương 40
Phùng Ki ngủ trên sofa phòng khách một đêm, tiểu nha đầu thực sự giận dỗi với anh, không được tự nhiên đứng lên, thực không cho anh vào nhà, càng miễn bàn đến lên giường, vợ ở gần trong gang tấc, lại có cảm giác cái gì cũng không làm được, thực so với mất bánh rán còn khổ sở hơn.
Đêm nay Phùng Ki không làm sao ngủ yên giấc, trong đầu liền suy nghĩ, sáng sớm ngày mai làm sao dỗ tiểu nha đầu, thật khó khăn mới có bảy ngày nghỉ, chẳng lẽ cứ như vậy mà lãng phí, rất không nhân đạo.
Chẳng qua Phùng Ki không nghĩ tới, anh còn chưa kịp thực thi kế hoạch, liền đã xảy ra chuyện, sáng sớm ngày hôm sau sư trưởng trực tiếp gọi điện thoại đến, bảo anh trở về.
Phùng Ki gõ lên cửa hai cái, tiểu nha đầu không chút động tĩnh, thở dài, để lại từ giấy ghi chú, vội vàng đi khỏi, chân trước của anh vừa bước, sau lưng Manh Manh liền từ bên trong đi ra, cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy, hừ một tiếng, cô của cô thật sự nói rất đúng, với đàn ông nếu mọi chuyện đều nghe theo anh cũng không được, liền phải giống như Tôn Ngộ Không phải có thần chú kim cô, nhanh chóng thu phục.
Về phần Thiệu Tình, lần này Manh Manh muốn đem cô ta chỉnh nhão như bùn, anh Hiểu Phong nói rất đúng, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn khốc với chính mình, tình địch cũng là kẻ địch, chỉ có loại bỏ kẻ gây hại này, những ngày về sau của mình mới có thể yên tĩnh trôi qua.
Cho tới bây giờ, sư trưởng Vương Đại Bưu mới biết được, Thiệu Tình đã từng là đối tượng của Phùng Ki, đêm qua, email của tất cả cán bộ sư đoàn đều nhận được ảnh chụp, Vương Đại Bưu không biết dùng mấy thứ đồ chơi này, nhưng trong văn phòng ông, bên dưới còn có thư ký, chuyện này là lúc năm giờ sáng, thư ký báo cho ông biết, ảnh hưởng quá xấu, khác với những tấm ảnh không rõ ràng lần trước, lúc này độ sắc nét tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.
Vương Đại Bưu nhìn vài lần, nét mặt già nua cũng không chịu nổi mà có chút ửng hồng, tư thế đó, bộ dáng kia, đúng là trò hề, chút chuyện trên giường của nam nữ, đem những lãnh đạo bình thường ra vẻ đạo mạo, làm cho xấu xí không chịu nổi, nữ đều là Thiệu Tình, chân chính là một cô nàng phóng đãng, mấy gã đàn ông này
Mỗi một tấm ảnh đều trải qua góc độ điều chỉnh chuẩn xác, biểu tình của Thiệu Tình, hoặc trầm mê, hoặc thê thảm, hoặc chật vật, hoặc vui sướng, trình độ có thể sánh ngang với nữ diễn viên phim cấp 3 Nhật Bản, Vương Đại Bưu sống đến từng tuổi này, thực sự mở mắt, hơn nữa có một tấm, Thiệu Tình quỳ gối trước □ của đàn ông, miệng ngậm lấy, nuốt, phun, ngước mặt, lỗ chân lông rất nhỏ trên mặt đều nhìn thấy rõ ràng…
Kỳ thật mấy gã đàn ông này, cũng không tính là lãnh đạo cấp cao, chỉ là mấy cán bộ bậc trung, nhưng cán bộ bậc trung, thật sự truyền ra cũng ảnh hưởng quá xấu.
Thủ trưởng phía trên của Quân khu đã trực tiếp hạ lệnh xuống, bảo Vương Đại Bưu điều tra xử lý chuyện này, chưa tới bảy giờ, tư liệu về Thiệu Tình đã nằm trong tay ông, Vương Đại Bưu vừa nhìn, trong lòng chuyện gì cũng hiểu.
Thiệu Tình cùng Phùng Ki từng có một đoạn chuyện xưa, hiện tại được điều đến bên này, lại bắt đầu dây dưa với Phùng Ki, tiểu nha đầu làm sao có thể trơ mắt