
vị thịt, bây giờ cơm ở căn_tin thực sự khó có thể nuốt xuống, có thể ăn thức ăn ngon như vậy, ăn được một bữa, sẽ lưu vào trí nhớ, không phải càng thống khổ hơn sao, nếu thêm mấy lần nữa, Trần Hiểu Kỳ bắt đầu hoài nghi, cô sẽ bị Manh Manh nói là tham ăn, đến khi về nhà không biết chừng còn có thể đói chết!
Mang tâm tình mâu thuẫn như vậy, vừa ra tới, nhìn thấy đại soái ca bên cạnh xe trước mặt, mọi ý nghĩ đều gác lại, ánh mắt chớp chớp, có chút ánh sáng cáợng ngùng hiện lên, Manh Manh liếc cô một cái, không khỏi cười thầm, nghiêng đầu để sát vào bên tai Trần Hiểu Kỳ nói: “Thế nào, chị em với nhau mời cũng có một trình độ nào đó chứ! Có ăn còn có xem.”
Túm cô, trực tiếp kéo qua: “Anh Hiểu Phong, em mang Hiểu Kỳ cùng đi, không thành vấn đề chứ!” Vệ Hiểu Phong vui vẻ, vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Không thành vấn đề, chỉ cần là người đẹp, anh đều hoan nghênh, mau, lên xe, hôm nay mang các em đi ăn món mới.”
Manh Manh thích ăn cá nhất, nhưng chán ghét xương cá, trước đây, mỗi lần ăn cá đều là bà nội lấy hết xương cho cô, về sau làm việc này là anh Hiểu Phong, nhưng mà, cha cô và Phùng Ki cũng sẽ không thể không tiết chế mà chìu cô như vậy, cho nên trước mặt ba mẹ và Phùng Ki, Manh Manh sẽ không ăn cá, đến nay, cũng chỉ có ông nội, bà nội và anh Hiểu Phong biết cô thích ăn cá.
Phàm là bữa ăn xã giao, chỉ cần có món cá ăn ngon hoặc chế biến mới mẻ, Hiểu Phong cũng không quên đóng gói một phần trở về, cho nha đầu tham ăn nhà bọn họ, hoặc là đợi ngày khác, một mình mang theo tiểu nha đầu đến nếm thức ăn, cho nên, chỉ cần anh Hiểu Phong nhắc tới muốn mang cô đi ra ngoài ăn cơm, Manh Manh chỉ biết, khẳng định là ăn cá.
Quả nhiên, xe lượn bảy, tám vòng, dừng lại trước một ngõ nhỏ ở Khẩu Bắc, trước quán ăn bình thường trong ngõ nhỏ treo hai cái đèn lồng lớn màu đỏ, mặt trên viết một chữ to theo lối chữ triện.
Manh Manh biết, quán ăn càng bình thường, càng có thể mang đến cho người sự bất ngờ, nghiêng đầu nhìn, bên ngoài, dọc theo bờ sông, có đỗ một chiếc xe, là loại xe khá nổi tiếng, có thể thấy được không phải tiệm ăn tầm thường.
“Manh Manh, đây là chỗ nào? Cảnh tối lửa tắt đèn, nhìn như thế nào, cũng không giống tiệm ăn bình thường?” Trần Hiểu Kỳ vừa hỏi xong, Vệ Hiểu Phong không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn cô một cái, cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Đúng là không phải tiệm ăn, nơi này là nơi thương gia làm ăn, Manh Manh là em gái của anh khẳng định không thể bán, em thì… Thật có thể bán với giá rất tốt.”
Manh Manh có chút ngoài ý muốn nhìn anh của cô, anh Hiểu Phong như vậy thực sự có chút cổ quái, Manh Manh chưa từng thấy anh đùa với bạn bè hoặc bạn học của cô, luôn rất nghiêm túc, đối với Hiểu Kỳ lại có điểm bất đồng.
Manh Manh nghi hoặc nhìn Trần Hiểu Kỳ liếc mắt một cái, không khỏi mỉm cười, nha đầu kia thực sự có chút sợ hãi, bộ dáng sợ hãi lại cố gắng tỏ ra can đảm thực rất đáng yêu, nhưng mà, cô không biết là anh Hiểu Phong lại coi trọng Hiểu Kỳ, hai người này như cách cả một con sông, không thể nói bậy, hơn nữa, còn có Sài Tử Hinh.
Hôm trước cô còn vụng trộm nghe thấy cô của cô nói với bà nội: “Nha đầu Sài gia kia rất xứng với Hiểu Phong…” Cho thấy, tộc trưởng hai bên đều vui mừng nếu hai người thành đôi …
Vệ Hiểu Phong phất phất tay trước mắt Manh Manh: “Nghĩ cái gì vậy, nghĩ đến thất thần, không sợ đụng vào tường sao…” “Đến đây!” Manh Manh ngẩng đầu, tận sâu trong ngõ nhỏ ở đối diện là cửa của tứ hợp viện, cũng treo đèn đỏ, từ bên trong truyền đến từng đợt mùi thịt cá, hấp dẫn mọi người chảy nước miếng.
Manh Manh lôi kéo Trần Hiểu Kỳ cùng Vệ Hiểu Phong vào cái sân bên trái, nhân viên phục vụ giống như người đánh cá, rất có thú vui nơi hoang dã, chỗ ngồi sạch sẽ, không có mái che, đều là từng vách ngăn tạo thành từng phòng.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến trước một cái trang trí hoa văn, trong cửa sổ ô vuông lộ ra hai thân ảnh quen thuộc, Manh Manh không khỏi mặt nhăn mày nhíu, quay đầu nhìn Vệ Hiểu Phong, cô không biết anh Hiểu Phong là người bao đồng như vậy, hơn nữa, chỉ sợ không ai biết rõ chuyện của cô hơn anh Hiểu Phong.
Vệ Hiểu Phong có chút gánh không được ánh mắt chất vấn của tiểu nha đầu, thấp giọng nói: “Ăn bữa cơm mà thôi, chủ nơi này là bạn của Tử Hinh, có cô ở đây, có thể ăn thức ăn ngon nhất.”
Manh Manh chu miệng, liếc trắng mắt, đẩy cửa đi vào, cá là cá hoang dại nơi nước sâu, hương vị khá tốt, hơn nữa mới mẻ, giống như mới được câu lên từ dưới sông, Manh Manh cùng Trần Hiểu Kỳ ăn thực thích, Sài Tử Hiên lại ăn không thấy ngon.
Ánh mắt Sài Tử Hinh lại như có như không đặt ở trên người Trần Hiểu Kỳ, bởi vì cô mẫn cảm chú ý, vài lần, thời điểm ánh mắt Vệ Hiểu Phong xẹt qua cô bé, đều không tự giác mà mỉm cười.
Với đàn ông, Sài Tử Hinh luôn luôn thể hiện tính cách kiêu ngạo thái độ tiêu sái, nhưng với Vệ Hiểu Phong cô bắt đầu làm không được, gia thế, dung mạo, tính cách, năng lực, cho tới nay, Vệ Hiểu Phong là chàng trai duy nhất Sài Tử Hinh từng gặp khiến cô tâm phục khẩu phục, cô còn thật sự muốn cùng chàng trai này kết giao yêu đương, thậm chí lần đầu nghĩ tới hôn nhân.
Nhưng là quan hệ