
iờ, nằm ở trên giường, tiếp cận trạng thái chết khiếp, vừa nghĩ đến Tiêu Hoa liền cảm thấy một trận ghê tởm, gã Tiêu Hoa này rất ác liệt, Thiệu Tình cảm thấy, tự mình muốn thoát khỏi gã có chút khó khăn, huống hồ, cuối cùng gã lại nhắc tới Thiệu Cương.
Thiệu Tình không khỏi run lên, hôm nay gã nói với cô, có thể gã cũng sẽ được điều đến bên này, mình thì không sao, cùng lắm thì nhịn gã, nhưng Thiệu Cương… Không được, cô phải nghĩ biện pháp thoát thân.
Thiệu Tình quay đầu nhìn một góc túi hồ sơ lộ ra từ trong túi xách của cô, nghĩ đến Phương Manh Manh, nghĩ đến Phùng Ki… Ánh mắt Thiệu Tình thâm sâu, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý.
Thúc đẩy Thiệu Tình tiến hành chủ ý này còn có một nhân tố, chính là sư trưởng Vương Đại Bưu, lúc trước thời điểm vừa mới tới, từ xa liếc mắt một cái, liền cảm thấy có chút quen mặt, khi chuẩn bị lễ Quốc khánh, sư trưởng tự mình hỏi một chút công tác văn nghệ, vừa nhìn gần, Thiệu Tình chợt nhớ tới, vị Vương sư trưởng này chính là vị quan quân ngày đó gặp gỡ ở cầu thang bên ngoài văn phòng Tiêu Hoa.
Lúc ấy ánh mắt Vương Đại Bưu sắc bén, bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, Thiệu Tình sẽ không ‘bịt tay trộm chuông’ cho rằng Vương Đại Bưu không nhớ rõ cô, từ đáy mắt ông nhìn chính mình không chút lưu tình nào, Thiệu Tình chỉ biết, ông biết rõ ràng mọi chuyện của cô, khó coi giống như ánh nắng chiếu vào kẻ bị người lấy hết quần áo, nam nhân duy nhất hiện tại cô còn có thể trông cậy vào, sợ là chỉ còn lại Phùng Ki, cho nên, cô muốn bước vào chỗ chết mà hồi sinh…
Chương 37
Manh Manh vừa ra cổng trường liền nhìn thấy anh Hiểu Phong đứng dựa vào xe, dù là anh của cô, thật lòng mà nói thì tương đối đẹp trai, hiển nhiên là đi đánh tennis, trên người còn mặc quần short thể thao vàng nhạt, trên vai khoác một áo khoát màu lông dê, lùm xùm trước mặt là một cái túi thắt nút thòng lọng, dưới ánh mặt trời, anh như chàng trai trẻ tinh thần phấn chấn, vừa có khí chất của người đàn ông thành thục, rất tuấn tú.
Vệ Hiểu Phong đến đây chuyến này có chút miễn cưỡng, trong quan hệ của anh và Sài Tử Hinh có chút ái muội, nhưng cũng không đi quá sâu, Vệ Hiểu Phong rất rõ ràng, cô gái khác muốn chạm vào thì chạm, Sài Tử Hinh thì không được, trừ phi anh đã chuẩn bị tốt để tiến tới hôn nhân, trước mắt mà nói, anh còn chưa nghĩ tới việc này.
Cho nên, với Sài Tử Hinh vẫn ở giai đoạn thân hơn bạn bè, có chút ái muội, có lui tới vì việc làm ăn, có chút quan hệ cá nhân, lúc quan hệ xã giao thiếu bầu bạn đi cùng, có thể giúp hỗ trợ, đối với chuyện của Sài Tử Hiên và Manh Manh, căn bản không có khả năng, anh cũng nói rõ ràng cho Sài Tử Hinh, chuyện này không đùa, nhưng Sài Tử Hinh vẫn như cũ nhờ anh vun vào, xuất phát từ lập trường bạn bè, Vệ Hiểu Phong đáp ứng giúp một lần.
Nhưng mà, Vệ Hiểu Phong thật tình cảm thấy, đây thuần túy là thoát quần thúi lắm (cái này không biết ed sao cho phải nên ta để nguyên ^^), làm chuyện thừa, đừng nói Sài Tử Hiên so ra kém Phùng đầu gỗ, cho dù hơn Phùng đầu gỗ gấp vạn lần, không lọt được vào mắt tiểu nha đầu cũng vô dụng, trong chuyện nam nữ, phải là em tình anh nguyện, miễn cưỡng không được, hiển nhiên, đầu óc Sài Tử Hinh rõ ràng thông suốt trong sự nghiệp, rơi vào chuyện của em trai, nguyên tắc liền bắt đầu suy giảm mạnh.
Kỳ thật cũng có thể lý giải, tình thân vĩnh viễn là nhược điểm của con người, anh cũng không thoát được, nếu đổi lại là anh, tiểu nha đầu coi trọng chàng trai nào, sống chết cũng quấn lấy anh ta, anh cũng phải tìm cơ hội thành toàn cho cô, ai bảo cô là em gái của anh, hơn nữa, chỉ ăn bữa cơm mà thôi, coi như là bữa ăn bình thường, cùng lắm thì không ăn nữa.
Nhưng mà, Vệ Hiểu Phong nhìn thấy Trần Hiểu Kỳ bên người Manh Manh, không khỏi nhíu mày bật cười, thoạt nhìn, tiểu nha đầu thật đã tìm được một cô bạn tốt chân chính, đi ra đi vào đều mang theo nha đầu kia.
Vệ Hiểu Phong rất có ấn tượng với Trần Hiểu Kỳ, có thể làm được điều ấy cũng không dễ dàng, chủ yếu là ngày hôm đó ngôn hành (lời nói + hành động) cùng khí chất của Trần Hiểu Kỳ rất mâu thuẫn, mặc lễ phục tao nhã, cầm cái đĩa ăn như hổ đói, thực chân thật, bao nhiêu ánh mắt chú mục chung quanh đều không ảnh hưởng đến cô, trong mắt cô cũng chỉ có thức ăn ngon trên đĩa, hai má ngốn đến tròn vo, mà vẫn như cũ không ngừng hướng vào trong đĩa mà ngốn, Trần Hiểu Kỳ như vậy, Hiểu Phong cảm thấy thực đáng yêu.
Mà hôm nay, Trần Hiểu Kỳ mặc một cái quần jean tẩy trắng, phía trên mặc áo khoát rộng thùng thình, che khuất dáng người rất đẹp ngày hôm đó, mái tóc cột lại ở sau đầu, đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm toát ra vẻ thanh xuân vô hạn, giơ tay nhấc chân đều thoải mái lưu loát, làm cho người ta không dễ dàng bỏ qua cô. Trách không được có thể cùng tiểu nha đầu đầu thân thiết, hai người có chút giống nhau, đương nhiên cũng không tránh được Vệ Hiểu Phong có chút tâm tính muốn khống chế cô.
Trần Hiểu Kỳ vừa nghe Manh Manh nói đi ăn bữa ngon, trong lòng liền vừa yêu vừa hận, lần trước đi theo cô nghĩ là có thêm lộc ăn, thức ăn kia thực là rất ngon, cứ như ba tháng không biết