
Anh sẽ phải yêu em
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323445
Bình chọn: 9.5.00/10/344 lượt.
n bản còn không kịp phản ứng, đã xông đến, hoàn toàn là hành động theo bản năng, được rồi, lên xe đi!”
Thấy thần sắc Manh Manh chần chờ, Sài Tử Hiên nói: “Anh không bảo em lấy thân báo đáp, không lẽ ngay cả xe của anh cũng không dám ngồi sao!” Manh Manh cười thoải mái: “Làm sao có thể, có xe tiện lợi không thể không đi.” Kéo chốt mở cửa xe phía ghế lái, ngồi xuống, xòe bàn tay nhỏ bé ra, nháy mắt mấy cái: “Chìa khóa…”
Chương 46
“Manh Manh, đêm qua làm gì, nhìn bạn kìa, bạn trương khuôn mặt nhỏ nhắn, có hồng hào có trắng nõn, khá tốt, hôm kia đến bệnh viện thăm bạn, còn một bộ dáng bất mãn, thế mà mới một ngày… Nói thật, thấy anh lính cường tráng của bạn, mình cũng lo lắng thay bạn, thân thể bạn nhỏ nhắn thế này…” Nói xong, còn khinh bỉ xem xét cao thấp một vòng: “Đưa cho anh lính của bạn cũng không đủ để nhét kẽ răng đi, cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ, căn bản cũng không cùng một cấp bậc tuyển thủ, Manh Manh, là chị em, mình khuyên bạn, tình yêu không có lỗi, nhưng đừng đem chính mình đẩy vào.”
Nha đầu Hiểu Kỳ kia, đừng nhìn cả ngày là một bộ chị gái không tim không phổi ngốc nghếch, nhìn lại mới nói, so với ai khác còn đen tối hơn, cả ngày ôm tiểu thuyết ** mà xem, cử chỉ cũng điên rồ, ánh mắt Manh Manh lóe lóe, ghé sát vào bên tai cô thấp giọng nói: “Hiểu Kỳ, vừa nhìn bạn là biết không có kinh nghiệm, ai đem ai đẩy vào, còn không nhất định đâu, bạn có thời gian quan tâm như thế, không bằng chính mình tìm một anh chàng nào đó mà thử xem.”
Hiểu Kỳ một phen đẩy cô ra: “Mình không cần tìm anh chàng nào cả, chẳng tốt lành gì.” Manh Manh lắc đầu, nha đầu kia còn chưa thoát ra khỏi ám ảnh của thất tình đâu, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, nghiêm mặt nói: “Hiểu Kỳ, nghỉ đông bạn làm gì, mình nghe anh họ nói, bạn đến công ty của anh họ.”
Trước mắt Hiểu Kỳ xẹt qua hình ảnh Vệ Hiểu Phong tươi cười, mặt có chút nóng, ngược lại Manh Manh lại yên tâm, nha đầu kia tuy rằng thất tình, ít nhất còn biết nhớ thương soái ca, nhưng mà anh Hiểu Phong rất đẹp trai, lực sát thương so với Phan Thiệu lớn hơn rất nhiều, tuy rằng Manh Manh cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn dự phòng trước: “Hiểu Kỳ, mình đã nói với bạn, anh họ mình là người thế nào, không xa không gần gặp gỡ thì có thể, trăm ngàn lần đừng tới gần, có nguy hiểm, biết không.”
Hiểu Kỳ nhìn biểu tình ngưng trọng của cô, xì một tiếng vui vẻ: “Mình thực hoài nghi, anh ấy có phải là anh của bạn không, bạn nói anh ấy còn đáng sợ hơn ma quỷ.” “Ma quỷ?” Manh Manh méo mó: “Làm anh trai thì rất tuyệt, nhưng phương diện phụ nữ, nói anh ấy là ma quỷ cũng rất chuẩn xác, tóm lại, bạn cách anh ấy xa một chút, kỳ thật, bạn cũng không phải là thức ăn của anh họ mình (chưa chắc nhe, coi chừng lại là thức ăn ngon nhất á ^^), anh ấy thích phụ nữ diêm dúa, còn bạn, giống như món đậu viên, tuy trổ mã xinh đẹp nhưng lại quá đơn giản, không giống khẩu vị của anh ấy, được rồi, đi, hôm nay lạnh, chúng ta ăn lẩu…”
Hai người nói nói cười cười, vừa ra cổng trường liền thấy Sài Tử Hiên, Manh Manh âm thầm nhíu mày, cô cảm thấy, mình biểu đạt đã tương đối rõ ràng, mà Sài Tử Hiên cũng không phải nam sinh liều chết dây dưa, thật không cần thiết.
Giống như biết ý tưởng của cô, Sài Tử Hiên mở miệng giải thích: “Trương Hạo xin được học bổng, hôm nay mời khách, mời tất cả, bảo anh tới đây đón em.”
Manh Manh nghiêng đầu nhìn mắt Hiểu Kỳ, Sài Tử Hiên nói: “Trong nhà Phan Thiệu có việc không tới được, Trần Hiểu Kỳ cùng đi đi! Đông người càng náo nhiệt.” Hai người chỉ có thể lên xe.
Đến nơi, mới biết là nhà của Sài Tử Hiên, Manh Manh vẫn là lần đầu đến Sài gia, nhìn bên ngoài, hơi giống Lâm gia, đều là loại biệt thự ba tầng, hoàn cảnh thanh u, so với Lâm gia càng gần nội thành hơn, là vùng ranh giới giữa nội thành và ngoại thành, giao thông tiện lợi, cũng không xa lắm.
Trước biệt thự có một cái hồ nhân tạo, ánh mặt trời lúc chạng vạng chiếu vào trong hồ nước như gương, nổi lên ánh sáng lấp lánh, giống như ngọc lưu ly bị nghiền nát, rơi vào hồ, trong suốt lấp lánh, hết sức xinh đẹp.
Trần Hiểu Kỳ nhìn mặt hồ ngây ngốc nửa ngày, bỗng nhiên dài thở thật dài nói: “Đời này có thể ở nơi này một ngày, mình cũng thỏa mãn.”
Manh Manh xì một tiếng nở nụ cười: “Có gì khó, nói với đàn anh, tối hôm nay bạn liền ở chỗ này đóng quân dã ngoại là được.” Sài Tử Hiên cũng nở nụ cười: “Nếu đàn em thích, đến ở một năm anh cũng hoan nghênh…”
“Này, này, Manh Manh, sao giờ mới đến! Chờ em nãy giờ, nếu em không đến, anh cũng phải chết đói, đứng ngoài này không thể hết đói, đi vào đi vào…” Trương Hạo từ bên trong nhảy ra, không phân trần liền đem Manh Manh túm vào.
Thực rất náo nhiệt, khoa Luật đến đây không ít, còn có các đàn anh đàn chị khoa Báo chí, hơn nữa thành viên Câu lạc bộ Leo núi, tính ra cũng hơn hai mươi người, bày hai bàn, thức ăn đã bày đầy trên bàn, chính giữa để hai bình rượu vàng Thiệu Hưng lớn, giấy dán trên miệng vò rượu còn chưa tháo xuống.
Trương Hạo một bên túm Manh Manh, miệng không ngừng gào to: “Sài lão đại tìm người lấy được mấy con cua đồng của hồ Lâu Dương, rất hợp với rượu vàng Thiệu Hưn