Duck hunt
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323390

Bình chọn: 8.5.00/10/339 lượt.

hiên sẽ không vừa lòng tư thế này, thân thể to lớn bị đè lên, loại đàn ông như Phùng Ki, đều không thích bị đè ép, bọn họ có thói quen nắm trong tay quyền chủ động, có thói quen chinh phục, mặc kệ là trên chiến trường hay là trên giường…

Nhưng Manh Manh so với anh càng bá đạo hơn, anh chưa kịp phản kháng, đã bị tiểu nha đầu ngăn miệng lại, đầu lưỡi trắng mịn mềm thơm loáng một cái tiến vào bên trong miệng anh.

Tiểu nha đầu thực thông minh, kỹ thuật hôn đã tự mình học được, cắn, cọ xát, cuốn lấy, buông ra, dây dưa, hoạt động… Đa dạng chồng chất, thân mình phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn phập phồng cao thấp lung lay trái phải, Phùng Ki thích thú lầm bầm…

Hơn nữa tiểu nha đầu động tình thật đẹp, Phùng Ki căn bản không thể dời tầm mắt, chỉ sợ một giây cũng luyến tiếc, tiểu nha đầu ngồi ở trên người anh, lưng thẳng băng, hai đùi ôm chặt hai bên sườn anh, vừa nhếch lên một chút, lại nhanh chóng ngồi xuống, giống như cưỡi ngựa, nhanh chóng lại có tiết tấu… Mềm mại trắng nõn trước ngực, lay động theo động tác của cô, trắng bóng thiếu chút nữa làm Phùng Ki hoa mắt, đầu nhỏ ngửa lên, tóc dài đen mượt xõa xuống, phất trên người anh…

Phùng Ki vừa thoải mái rên lên một tiếng, đã bị động tác của tiểu nha đầu nhanh hơn đột nhiên ngăn chặn… Nha đầu kia thật sự là yêu tinh, yêu tinh… Năng lượng tích tụ đến mức tận cùng, rốt cục bùng nổ… Phùng Ki nhịn không được nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác cực hạn khoái hoạt nhất…

Mưa gió qua đi, yên lặng ngắn ngủi, Phùng Ki mở mắt ra, không khỏi cười nhẹ ra tiếng, tiểu nha đầu vừa rồi còn diễu võ dương oai tác quái trên người anh, lúc này giống như không có xương cốt, hoàn toàn xụi lơ trên người anh, ngay cả mí mắt cũng không có khí lực nâng lên, thực khiến người thương xót.

Phùng Ki đau lòng đứng lên, vốn tưởng hôm nay sẽ buông tha cho cô, nha đầu kia lại cả gan câu dẫn anh, thay đổi phương pháp mà câu anh, câu một lần lại một lần, lúc này mới biết khó chịu.

“Mệt mỏi sao, tiểu nha đầu điên cuồng…” Phùng Ki đưa tay vuốt ve tấm lưng ẩm ướt của cô, từng chút từng chút, rất nhẹ rất thoải mái, ngón tay Manh Manh cũng lười động đậy, vừa rồi tuyệt vô cùng, nhưng qua rồi cũng thực mệt, đây có tính là miệt mài quá độ không.

Cảm giác trên người không thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn của Manh Manh lầm bầm mấy chữ, Phùng Ki cúi đầu hôn cô vài cái, không có cách nói: “Ừ, biết, tắm rửa…”

Phùng Ki đem hai người tắm sạch sẽ, lúc dùng khăn tắm lớn bao lấy tiểu nha đầu ôm đi ra, tiểu nha đầu đã sớm ngủ không biết trời đất gì, thả vào trên giường, thân mình nghiêng nghiêng, chui vào trong lòng anh tìm tư thế thoải mái, nặng nề ngủ.

Phùng Ki cúi đầu đánh giá cô, tiểu nha đầu ngủ xinh đẹp giống búp bê trong tủ kính, Phùng Ki còn nhớ rõ lần đầu tiên cô ngủ trong lòng anh, chính là như thế này, từ từ nhắm hai mắt im lặng ngủ, thân mình nhỏ nhắn thơm mềm, tựa vào trong lòng anh, làm cho anh muốn vĩnh viễn che chở cô, ôm cô, không cho cô có một tia ủy khuất cùng phiền não.

Phùng Ki nhẹ nhàng thở ra, lại không thể không thừa nhận, cho tới bây giờ, tất cả ủy khuất cùng phiền não của tiểu nha đầu hình như đều bởi vì anh, anh nên yêu chìu cô thật tốt… “Em không viết tự kiểm…” Tiểu nha đầu bỗng nhiên than thở một câu, Phùng Ki không khỏi mỉm cười, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Ừ, không viết tự kiểm, ngủ đi! Tiểu nha đầu của anh.”

Manh Manh mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mộng rốt cục cô cũng gả cho Ki ca ca, tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, kéo chăn ngồi dậy, Manh Manh còn chưa tỉnh táo, bỗng nhiên uốn éo đầu, bên người sao không có bóng dáng Ki ca ca, trên giường to như vậy chỉ còn lại một mình cô, thoáng nhìn giấy ghi chú trên tủ đầu giường, cái miệng nhỏ nhắn chu thật cao.

Lấy tới, nét chữ mạnh mẽ của Ki ca ca ánh vào mi mắt: “Trong đoàn bộ có nhiệm vụ, anh về quân khu, không được chu miệng, là ai nói phải làm cô vợ nhỏ hiền lành, cho nên, không được chu miệng, như vậy sẽ xấu lắm, anh sẽ nhanh chóng trở lại, cháo lúa mạch và bánh bột mì trong hộp giữ ấm ở phòng bếp, ngăn thứ hai bên dưới của tủ lạnh có dưa chuột đã trộn, ăn sáng xong rồi đến trường, ngoan —— Phùng Ki.”

Manh Manh lấy ra cái gương nhỏ từ tủ đầu giường soi soi, tuy rằng ngủ không bao lâu, nhưng sắc mặt rất tốt, nhìn gương mặt trắng trẻo dễ chịu, nghĩ đến đêm qua, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.

Manh Manh vừa ra khỏi tiểu khu liền thấy Sài Tử Hiên, phía sau là một chiếc xe thể thao rất sành điệu, lúc tuyết lở, cô nhớ rõ có một bóng người nhanh chóng nhào qua, lúc ấy chỉ có Sài Tử Hiên cách cô gần nhất, cho nên cô biết là anh.

Hành động của anh khiến Manh Manh thật sự cảm động, nhưng cảm động không phải tình yêu, Manh Manh phân biệt rõ ràng, hiện tại cũng không phải cổ đại, cứu mạng của cô, liền muốn cô lấy thân báo đáp, nếu như vậy, cô thà rằng anh đừng làm điều thừa, cho nên tuy rằng Sài Tử Hiên có ân cứu mạng với cô, Manh Manh cùng anh cũng không thể, nhưng mà ít nhất trong lòng có cảm kích.

“Đàn anh, cám ơn ân cứu mạng của anh.” Ánh mắt Sài Tử Hiên hơi tối: “Cảm tạ cái gì, tình huống lúc ấy anh că