
i một tháng 4 ngày
– Như Thủy nhìn bà Hiên:
– Nội à . Theo cháu, nội nên cho Như Thạch đi luôn . Chưa chừng nó được việc hơn cả cháu
– Bà hien lưỡng lự:
– Thế cũng được . Nhưng cháu vẫn p hải trang điểm cho nghiêm chỉnh vào . Nội chờ hai đứa sau 15 phút
– Thạch cười khì:
– Con trai đơn giản và chẳng mấy tốn tiền nội nhi?
– Như Thủy hứ dài:
– Chị Hai của nhóc đơn giản hơn nhóc nữa . Nói thì phải uốn lưỡi, nhìn lại bản thân . Tiền chị Hai cho ăn sáng môt. tuần, nhóc mời nhỏ Hằnt hai buổi tối ghé quán kem, đã bay sạch . Con trai thật sự tốn kém và lãng phí
– Nhu Thạch nhún vai:
– Cũng vì mục đích tìm hiểu mà cưới về cho nội một cô cháu dâu ngoan thôi mà
– Bà Hiền cuoi vui vẻ . Thoáng nghĩ đến mẹ của hai chị em Thạch
– Một gia đình và hai đứa con xinh đẹp giỏi giang, một người chồng có tài kinh doanh . Tại cao HiểU như lại ngốc nghếch đánh đổi, chạy theo một gã đàn ông bị thịt kia chứ ?
– Ba bà cháu rời nhà sau 15 phút . Như Thủy già dặn hơn trong bộ đầm xẻ dài kiển hàn Quốc, màu cà phê sữa . Bộ đồ bà Hiền đã quyết định may cho cô để thay những chiếc đầm dạ hội trẻ trung khác . Tóc Như Thủy được bới cao lên đầu, nhìn cô như lớn thêm dăm tuổi, bởi chút chì kẻ màu tím than hơi đậm
– Như Thạch ngẩn ngơ:
– Chị Hai đẹp hết sẩy . Nếu làm giám đốc đảm bảo chị cũng đỉnh đạc lắm
– Như Thủy nhăn nhó:
– Chị đang khốn khổ vì những thứ chị phảI mang trên người đấy nhóc
– Xe chưa kịp dừng ở cổng côgn ty, điện thoại di động của Thủy phát tín hiệu . Cô nói với bà nội:
– Nội chờ cháu n ghe xong điện thoại hãy xuống xe
– Cô đưa máy lên tai . Mặt chợt nóng bừng lên, khi nghe tiếng Cao Cường mừng rỡ:
– Như Thủy ! Anh nhớ em qúa
– Như Thủy ậm ừ:
– Chiều nay anh không tới văn phòng à ?
– Giọng Cao Cường thât. ấm:
– Anh nhớ em và cũng hồi hộp khi nghĩ đến phiên toà . Em sẽ ra Hà Nội chứ ?
Thuy cắn môi:
– Em cũng chưa biết
Tại sao ? Em thi xong rồi mà ? Chả lẽ em không muốn gặp ba em ? Bác Tài cũng rất nhớ em và Thạch
– Như Thủy chậm rãi:
– Em chờ nội quyết định . Vì công ty đang có vấn đề, vậy đi, tối về nhà em sẽ phôn che anh đuoc không ?
– Cao Cường lo lắng:
– Bây giờ sao em không nói . Đừng tắt máy, vì anh nhớ em, muốn được nghe em nói Thuy a.
– Thuy dịu giọng:
– Anh đừng rối lên thế . Em đang tới công ty, và công việc đang chờ em trong đó
– Cao Cường hạ giọng:
– Nếu vậy, anh không phiền em nữa . Xong việc nhớ điện thoại cho anh ngay, nếu không, đêm nay anh dám đáp máy bay vào Sài Gòn đó
– Thuy cong môi:
– chỉ người điên mới có ý định đó . Em dừng đây
– Dứt câu, Như Thủy tắt máy
Bà Hiền tủm tỉm:
– THằng Cuong đó phải không ?
Như Thủy gật đầu:
– Nội sao hay qúa vậy ? Chuyện gì cũng đoán trúng
– Ba Hiền vẫn cười:
– Vì nội la `bà nội của con . Có những sáu chục năm ra đời trước con . Nó nói gì không ?
– Như Thủy đỏ mặt:
– Toàn chuyện tào lao ấy mà
– Như Thạch đủng đỉnh:
– Chắc chắn phải có câu “Anh nhớ em Thủy ơi”
– Như Thủy ré lên:
– Nhóc con, nói năng chả giống ai
– Em nói sự thât. đấy
– Như Thủy định nhéo Thạch cho chừa tật dám chọc Chị Hai . Thì phòng giám đốc đã hiện ra trước mắt
– Bà hien gõ lên cửa ba tiếng . Ngay sau đó vài giây, cánh cửa được mở ra thật nhẹ, kèm theo nét mặt ngỡ ngàng của cô thư ký Kim Loan:
– cháu chào bà ! Chào chị ..
– Kim Loan vut. lúng túng, khi bắt gặp nụ cười nửa vời của thạch và nét mặt của Như Thủy
– Bà Hiền vui vẻ:
– chào cô Loan, công việc tốt đẹp chứ
– KL lễ phép:
– Dạ ! Mời bà vào phòng, cháu gọi chú Ngạn a.
– Bà Hiền gât. đầu:
– Cô cứ mặc tôi . Hôm trước tôi đến đây, cô xuống chi nhánh nên không b iết, quyền giám đốc tôi đã trao cho cháu tôi . Như Thủy và Nhu Thạch
– KL mỉm cười:
– Dạ ! Chị Thuy cháu đã gặp mặt vài lần lúc giám đốc còn ở nhà . Cháu cũng có nghe chú Ngạn nói lại quyền hạn mới của ban giám đốc . Cháu rât” mừng khi được làm việc dưỚi quyền của những giám đốc tre?
– Như Thạch láu lỉnh:
– Sau này, cô Loan phải mở khóa đào tạo cấp tốc cho tụi tôi đấy
– KL bối rối:
– Loan không dám đâu . Về bằng cấp, Loan còn thua nhiều người . Kinh nghiệm có được là nhờ bác Tài nâng đỡ và chỉ bảo
– Bà uống nước đi, chú Ngạn lên ngay đó
– Đặt lon nước trái cây ướp lạnh, trưỚc mặt bà Hiền, KL lễ phép:
– Một lát sau, ông Ngạn đẩy cửa vào, trên tay là chồng tài liệu dày cộm
– Vồn vã bắt tay bà Hiền, ông cung kính:
– Thưa ! Bác tìm cháu có việc gì dạy bảo a.
– Ba Hiền chậm rãi:
– Chú Đại đã thông báo tình hình cho chú chưa ?
– Ông Ngạn gật đầu:
– Cháu thông báo họp hội đồng ban quản trị vào sáng thứ hai . Cháu từ Đà Lạt về . Số máy ủi mà liên doanh nhận lắp ráp, thay thế phụ tùng, mô tơ cho nông trường cà phê đắt lợi, bị phế phẩm qúa nhiều . Cháu không tin sự thật nên phải bay lên đó . Ai ngờ kết qủa lại đau xót vậy
– Ba Hiền điềm tĩnh:
– Tôi muốn tham quan phân xưởng sản xuất phục hồi các động cơ xe ô tô . Chú dẫn tôi được chứ
– Ông NGạn gât. đầu:
– Dạ ! Hiện giờ đội xử lý kỹ thuật cũng đang có mặt dước đó . Cháu mời bác
– Dọc đường xuống phân xưởng, Như Thủy im lặng quan sát khung cảnh công ty . Cô chẳng bao giờ có khá