
hứa gả con cho nhau từ lâu . Nhân dịp con trai tôi tròn hai mươi tuổi . Tôi muốn các cháu mừng cho Huy
– Những tiếng reo hò vang lên ồn ào lẫn trong băng nhạc, gây thêm cảm giác khó chịu cho những người thích cuộc sống tỉnh lặng
– Như Thủy thở dài:
– Từ nay Huy hết dám vượt đèn đó . Con trai mà bị cha mẹ cấm cản, ép buộc thế, chẳng xứng mặt đàn ông tí nào
– Thanh Trà phụ họa:
– Cẩm Tú, nghe tên đã thấy gai người . Phen này tên Huy hết léng phéng với mày
Như Thủy gắt:
– Huy chơi với tất cả con gái trong lớp, sao lại là tao ? mày chỉ khéo gán ghép
– Ai chả biết tên Huy hoà đồng bạn bè . Nhưng hắn vẫn kết mo đen mà nhất . Bà Uyên mắt mũi kèm nhem, mới chọn con nhỏ xảnh xe. kia
– Như THủy bĩu môi:
– Bác ấy luôn biết cách trung hòa giữa tình cảm và kinh tế thì đúng hơn . Nhìn câm Tú rõ ràng con bé trội hơn tụi mình rồi
– Thanh Trà chun mũi:
– Trội con khỉ móc . Tao đố mày, tên Huy đang nghĩ đến ai ?
– Mặt Như THủy thoáng hồng lên . May trời tối nên Thanh Trà chẳng thấy gì . Như THủy lắc nhẹ:
– Tao không biết, và cũng chả nên biết làm gì
– Vừa lúc, Huy tiến thẳng về nơi hai cô đang đứng . Mắt Huy sáng lên, khi ánh mắt anh nhận ra Nhu THuy
– Sao đứng đây hả hai cô bạn ? Nãy giờ làm anh tìm hụt hơi . Nghĩ hai em trốn anh về rồi chứ
– Thanh Trà liến láu:
– nếu bỏ về, em sẽ tức chết mất . Không ngờ anh Huy có côbạn đẹp ác luôn . Vậy mà giấu tụi em
– Như Thủy tỉnh bơ:
– Bao giờ thì anh Huy cho tụi em dự tiệc mừng đây
– Huy sầm mặt:
– Cẩm Tú là cô gái của mẹ anh chọn, anh không thích hợp những mẫu phụ nữ quá mạnh về tiền bạc và mỹ phẩm
– Chợt hạ giọng, Huy xoáy tia nhìn nồng ấm vào như Thủy:
– Anh không mong gì hơn, nửa cuộc đời của anh có người con gái như em
Thanh Trà cong môi:
– Xời ơi ! Nói thì dễ đấy . Nhưng anh dám vượt quyền mẫu hậu không kìa , Tụi em đứa nào cũng đơn giản và ngốc nghếch, không biết chọn đồ biếu xén đâu
– Huy nhăn mặt:
– Em ác miệng kinh khủng . Nhưng ai dại cứ việc mua quà biếu ngưới lớn . Anh đâu cần những đồ ấy
Như Thủy bình thản:
– Đôi lúc phải ác khẩu một chút, để hiểu thât. giá trị con người . Thuốc đắng là thuốc tốt mà Huy
– Chưa dứt câu, Cẩm Tú đã xuất hiện . Cô nàng thật điệu và thật ngọt, khi níu tay Huy tình tứ:
– Anh ở đây mà em tìm nãy giờ . Các bạn đang chờ anh vào để mở đầu buổi khiêu vũ đấy
– Như Thủy trầm giọng:
– Xin phép Huy nha, tụi em về . Chúc Huy sinh nhật tươi hồng và hạnh phúc
Huy chưa kịp trả lời, Cẩm Tú đã chớp mắt:
– Các bạn là…
– Huy thản nhiên:
– Bạn học cùng lớp tôi, và tôi cũng thân với hai bạn này nhất
– Mặt Cẩm Tú thoáng tối, rồi cô ta lại tươi tỉnh thật nhanh:
– Anh nên mời hai bạn ở lại . Mẹ còn muốn giới thiệu…
Thanh Trà kênh mặt:
– Xin lỗi, tụi tôi còn rất nhiều cuộc hẹn khác, phải chia thời gian mỗi nơi một chút, vì bạn bè cả . Tụi tôi biết rõ Bác Uyên muốn chị kết thân cùng anh Huy chứ gì . Chúc chị được như ý
– Huy cầm tay NhưThủy buồn buồn:
– Chả lẽ hai em bận thật ?
-Như Thủy gỡ nhẹ tay Huy, cô mỉm cười:
– Bài vở còn cả đóng . PhảI học thôi Huy . Thủy sợ nhất phải rớt, sẽ mất cơ hội bước chân vào giới thượng lưu . Vậy nhen
– CẩM Tú kéo tay Huy:
– Anh đừng giữ bạn nữa . Cám ơn hai bạn đã tới chung vui cùng tụi tôi . Huy à bạn bè đang đợi anh đó . Đừng để người ta thất vọng chứ anh
– Huy thở dài, hất tay Cẩm Tú thât. mạnh:
– Cô muốn nhảy, cứ vô đó nhảy trước đi . Tôi mệt lắm
Nhưng mà…
– Thanh Trà bỗng thấy tội nghiệp Cẩm Tú, cô dứt khoát:
– Huy vô đi . Đừng để bữa tiệc mất vui . Tụi mình ngày nào không gặp nhau, lạ chi nữa mà khách sáo
– Huy chán nản:
– Vậy thì thôi, hai nhỏ về . Đi đường nhớ cẩn thận
– Nhìn Như THủy, Huy trầm giọng:
– Dẫu sao, thì tình cảm của anh vẫn chẳng ai làm thay đổi được . Anh tự biết mình phải làm gì để có hạnh phúc . Xin lỗi, đã không tiễn được hai em
– Cẩm Tú có vẻ giận kinh khủng . Cô ta chiếu tia mắt hằn học đầy màu tím sẫm nhìn Như THủy như muốn xé nát Thủy thành trăm mảnh
– Hất mặt, để lộ chiếc cổ thật trắng, có sợ dây chuyền vàng thật to, đang trễ tràn trước bờ ngực vun cao, dang phập phòng, dữ dội . Cẩm Tú cay cú:
– Một con nhà quê ngốc nghếch . Sẽ không có cơ hội chiếm được địa vị trong lòng mẹ của Huy đâu . Đàn ông thời nay thèm khát ánh kim tiền hơn mỹ nhân đấy
– Thanh Trà tức tím mặt . Nhưng nể Huy, không muốn Huy phải khó xử, cô lạnh băng:
– – Chờ đấy ! Xem mèo nào cắn mỉu nào ! Đồ con gái hư
– Như THủy thở dài:
– Về đi, đừng đôi chối nữa . Huy khỏi áy náy làm gì . Cho tụi tôi gởi lời chào bác Uyên
– Thanh Trà ngơ ngác nhìn nơi để xe, lẩm bẩm:
– Xe tao đâu kìa
– Như Thủy bật cười:
– Mày giống kẻ thất tình qúa . Thất tình đầu óc hoang mang, nhìn gì cũng toàn màu đen ấy . Mày nói xe hỏng,mày mược xe của…
– Thanh Trà vỗ vào đầu cái bốp:
– Ôi trời, tao đúng là tệ . Chút nữa không nhớ là chết
– Như Thủy băn khoăn:
– Này Trà, sao bỗng dưng tên giám đốc vải vóc này tốt đột xuất với mày vậy ? Mày đem xe đi mút mùa lệ thủy, hắn không sợ mất à ?
– Thanh Trà cong môi:
– Xời ơi ! Tin nhau là chính chứ . Hơn nữa, xe của tao nếu đem đấu giá, vẫn ngon tiề