Teya Salat
Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao?

Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322395

Bình chọn: 8.00/10/239 lượt.

khóc, chân cậu vô thức bước vào phòng, rồi tiến về phía Mai Mai.

– Đi theo tôi. – Nhất Bảo nói.

– Đi đâu?

– Cứ đi đi, cái này đẹp lắm.

Nói rồi cậu rảo bước ra ngoài. Mai Mai vẫn còn giận lắm nhưng tò mò quá, thế là chân cứ thế bước theo.

– Nếu chỉ để ngắm bầu trời đen kịt thì đứng dưới sân nhìn lên cũng được, cần gì phải leo lên tận mái nhà làm gì.

– Lát nữa nó mới xuất hiện.

– Cái gì? Sao băng á?

– Sao biết?

– Sao băng thật á? Mai nói bừa đấy, thế mà chuẩn hả? Haha.. sao mình siêu thế!

– Ai bảo là tí có sao băng?

Mai Mai đang tự ca ngợi mình thì có cái kéo cắt phập hết suy nghĩ của cô. Nụ cười của Mai Mai tắt ngóm.

– Thế tí có cái gì?

– Thì cứ đợi sẽ biết.

Nhất Bảo ngả người nằm xõng xoài trên mái nhà. Mai Mai ngồi bó gối bên cạnh.

– Nằm xuống đây.

– Hả?

– Nằm xuống mà nhìn cho đỡ mỏi cổ.

Mai Mai ban đầu hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng nằm xuống cạnh Nhất Bảo. Đúng là trong tư thế này ngắm trời thích hơn hẳn.

– Bầu trời cao quá.

Mai Mai giơ tay lên đo độ cao của trời.

– Mẹ ơi, mẹ có thấy con không?

– Mẹ ở trên đó à?

– Ừm.

Mai đưa tay chỉ ngôi sao duy nhất trên bầu trời.

– Bảo có thấy ngôi sao kia không. Đấy là mẹ của Mai đấy. Mẹ là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất luôn dõi theo bố con Mai. Mẹ yêu bố con Mai lắm. Bảo biết không? Lần nào đến sinh nhật Mai, bố con Mai cũng mở tiệc ở tầng thượng, trên đó có kính thiên văn, Mai có thể thấy mẹ đang dự sinh nhật cùng bố con Mai, thấy được mẹ cười với Mai, mẹ cười đẹp lắm. Nhưng ..mẹ không thể ôm Mai vào lòng được..

Nói đến đấy giọng Mai Mai run run rồi nghẹn lại, những giọt nước mắt lại tuôn trào.

Nhiều phút trôi qua…

Mai Mai đã thôi không khóc nữa. Cô quay sang, thấy Nhất Bảo vẫn nằm ở đấy, đôi mắt cậu nhìn cô được bao lâu rồi không biết. Đêm nay không có trăng, trời không sáng lắm, nhưng ở khoảng cách gần, Mai Mai vẫn cảm nhận được đôi mắt Nhất Bảo nhìn mình ấm áp lạ thường. Nhất Bảo đưa tay lau nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt cô. Rồi bàn tay cậu áp lấy má Mai Mai. Hai người họ cứ nằm đó nhìn nhau, chẳng biết trời đất xung quanh gì nữa.

Òng ọc…

Tiếng động phát ra từ bụng Mai Mai lôi hai người họ trở về với thực tại.

Mai Mai xấu hổ quá, ngồi bật dậy đưa tay ôm bụng. Cũng may trời tối không thì Nhất Bảo sẽ nhìn thấy rõ gương mặt đỏ như gấc của Mai Mai.

– Đói rồi hả?

Nhất Bảo cũng ngồi dậy. Mai Mai gật đầu.

– Thì cả ngày Mai có ăn gì đâu.

Nhất Bảo làm mặt trách:

– Ai bảo không chịu ăn? Có ai bắt nhịn đâu!

– Tại Bảo làm Mai giận không nuốt được gì đấy chứ!

Nhất Bảo im lặng vài giây, nhìn Mai Mai.

– Muốn ăn gì giờ?

– Đang đói thế này ăn gì cũng thấy ngon!

– Thế xuống đi, để bảo nhà bếp làm cái gì cho mà ăn.

– Nhưng Bảo đã cho Mai xem gì đâu.

Nhất Bảo không đáp lại.

– Kêu đói lắm mà sao ăn ít thế?

– Người ta ăn đến 33 cái bánh bao rồi mà còn kêu ít!

– Ăn tiếp đi, nhà bếp làm 50 cái cơ.

– Nhưng Mai no lắm.

Mai Mai xoa xoa cái bụng no căng của mình.

– Thế thì thôi. Đi theo tôi.

Nhất Bảo lại đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Mai Mai cũng lật đật đứng dậy chạy theo cậu ta.

Nói một câu thôi cũng đã chết ai!

– Lại lên nóc nhà à?

Mai Mai nhăn nhó hỏi.

– Thì thứ tôi muốn cho cô xem đã xuất hiện đâu?

– Ở trên trời, không phải sao băng, không lẽ là sao chổi.

Mai Mai lảm nhảm, rồi giãy nảy:

– Mai không lên nữa đâu, ngắm sao chổi đen bỏ xừ.

Rồi cô quay mình bỏ đi. Nhất Bảo giơ tay nắm vào vai Mai Mai quay người cô lại sát người mình, nói nhỏ:

– Lên đó với tôi.

Mai Mai cảm thấy trong người đang nóng lên:

– Mai muốn uống Docter Thanh!

– Ăn nhiều bánh bao cho lắm vào.

Rồi cậu đẩy Mai về phía trước để cô leo lên thang.

Ngồi trên mái nhà…

Nhất Bảo nằm thoải mái ở trên đó, trong khi Mai Mai không ngừng cựa quậy tay chân, chốc chốc lại nhìn cậu ta, trời tối om, có nhìn cũng chỉ thấy một cái bóng đen to đậm hơn cảnh xung quanh mà thôi.

– Cái đó bao giờ mới xuất hiện đây?

– Ở bên tôi em thấy bình an thật sao?

– Hả?

Mai Mai đang bực dọc khắp mình, câu nói vừa rồi của Bảo như một thứ nước lạ kì xua tan mọi bực dọc trong cô. Nhưng một cảm giác kì lạ khác nhanh chóng trào lên ngay sau đó. Một cảm giác không thể diễn tả được.

Mai Mai quay đầu lại, chạm ngay gương mặt của Nhất Bảo đã ngay sát mặt mình.

– Em không nghe rõ sao?

Giọng nói nhẹ nhàng chưa từng nghe ở cậu ta. Mai Mai vội ngồi lùi lại, tránh gương mặt cậu ta đang sát mặt mình.

– Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?

Tiếng Nhất Bảo cười.

– Đừng xưng hô với anh như thế nữa. Em kém tuổi hơn mà.

– Cái gì? Bảo có biết bản thân mình đang nói gì không?

Mai Mai bắt đầu thấy khó chịu. Nhất Bảo vẫn điềm nhiên

– Năm nay em 19 tuổi đúng không? Còn anh 21 tuổi rồi.

Mai Mai cười khẩy:

– 21 tuổi? 21 tuổi mà mới là sinh viên năm nhất sao? Bảo đừng đùa nữa. Mai không thích trò đùa này đâu.

– Anh không đùa.

Giọng nói của Nhất Bảo trở nên nghiêm túc.

Mai Mai nhăn mũi:

– Nhìn mặt mũi khôi ngô thế mà thi tốt nghiệp 2 năm mới đỗ cơ á? Bảo cũng phải quyết tâm lắm nhỉ? Thảo nào mà trên lớp Bảo học chăm hơn hẳn mấy cậu kia.

– Em có mắt nhìn người không đấy?

– Hả?

Nhất Bảo ‘hừ’ một tiếng: