80s toys - Atari. I still have
Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325710

Bình chọn: 8.5.00/10/571 lượt.

nó xong, ông ấy mỉm cười:

– Cô ấy ổn rồi, chỉ cần tịnh dưỡng thì sẽ mau chóng bình phục thôi.

Nói rồi, bác sĩ ra ngoài, hắn và Gia Long thì đứng nhìn nó, còn nhỏ thì ngồi cạnh giường, nắm lấy tay nó. Rồi nó cũng mở mắt ra. Nhỏ mừng rỡ ôm chầm lấy nó:

– Hay quá, bà tỉnh rồi, làm tui lo muốn chết luôn nè, bắt đền đi, huhu

– Ay, đau, nhẹ tay một chút, làm gì mà bạo lực vậy – Nó trêu nhỏ – Mà tui đang ở đâu vậy?

– Hihi, xin lỗi, tại tui vui quá – Nhỏ buông nó ra – Bà đang ở trong bệnh viện đó.

– Sao tui lại ở đây? – Nó ngơ ngác.

– Bà không nhớ hả? Bà bị tai nạn đó

Ngẫm nghĩ một lúc, nó mới sực nhớ ra:

– Tui chỉ nhớ là tui thấy một chiếc xe, rồi sau đó tui không biết gì nữa hết. Hình như có ai đó đã cứu tui phải không?

– Là Eric đã cứu em – Hắn lên tiếng.

– Eric sao? Anh ấy làm gì ở đây? – Nó ngạc nhiên vô cùng – Vậy anh ấy đâu rồi?

– Eric nói là đến đây làm việc, mai anh ta sẽ trở lại thăm em, còn bây giờ thì anh ta đã đi rồi.

Nghe hai người nói chuyện nãy giờ, nhỏ mới sực nhớ ra:

– A, Eric là anh chàng tóc vàng mắt xanh lúc nãy phải không? – Nhỏ mỉm cười

– Ừ – hắn và nó đồng thanh.

– Wao, anh ta trông đẹp trai quá chừng, hihi – Nhỏ mê mẩn.

Nó phì cười, ngoắc nhỏ lại nói nhỏ:

– Nè, bà làm gì mê trai lộ quá vậy? Không sợ chết hả?

– Sao chết? – nhỏ ngây thơ.

– Thấy ngón tay tui không? – Nó giơ ngón tay ra, cười gian – Nhìn theo hướng ngón tay tui nha.

Nói rồi, nó chỉ ngón tay về hướng Gia Long, nhỏ nhìn theo, gương mặt đang hồng hào bỗng dưng tái mét. Gia Long không nói gì, chỉ mỉm cười. Nhỏ quay qua nó, nói khe khẽ:

– Nguyệt ơi, cứu tui đi, tui hứa sẽ bao bà một chầu mà.

– Bà tự lo liệu đi nhé, tui không biết đâu. – Nó cười gian – Hình như Gia Long có chuyện muốn nói với bà đó, mau lại đằng đó đi.

– Nhưng mà….. – Nhỏ chần chừ

– Thà biết tự giác còn được chết toàn thây, không thì…… – Nó nhăn răng ra cười, lấy tay xẹt ngang qua cổ.

Nghe nó nói xong, nhỏ lạnh xương sống nhưng cũng đứng dậy và lại đứng với Gia Long. Anh mỉm cười, thì thầm vào tai nhỏ:

– Có anh rồi mà còn khen người khác đẹp trai, em cũng can đảm quá ha?

– Đâu có đâu, đó giờ em nhát gan lắm, chắc anh lộn em với ai rồi đó – Nhỏ cười giả lả

– Lộn với ai sao? Bây giờ em muốn chết đuối hay bị phanh thây? – Gia Long mỉm cười

– Hic, em lỡ lời mà, tha cho em đi mà, huhu – Nhỏ năn nỉ.

– Anh sẽ xử lí em sau – Gia Long nói một câu chắc nịch – Và lần này không nhẹ nhàng đâu.

Nghe anh nói xong, nhỏ đứng năn nỉ không biết mệt. Trong lúc hai người đang “xử lý chuyện riêng tư”, hắn đến ngồi cạnh nó, dịu dàng nói:

– Em thấy khoẻ chưa?

– Cũng không sao đâu anh, em chỉ thấy hơi ê ẩm, đau nhất là ở tay và chân – Nó cười

– Em thật là, đi đứng kểu gì không biết, mai mốt cấm em ra ngoài luôn – hắn cau mày

– Hơ, thôi mà, đâu phải tại em đâu, lúc đó là đèn đỏ mà, hic, anh mà nhốt em trong nhà chắc em chết vì chán quá – Nó nhõng nhẽo.

– Không là không – hắn quả quyết.

– Hứ, anh nhớ nha, em-không-thèm-nấu-ăn, không thèm làm gì hết, chỉ nằm chơi thôi – nó dỗi

– Em cũng biết làm khó người khác quá ha? Ít nhất thì trước khi lành hẳn thì em không được ra ngoài khi không có anh đi theo – Hắn nhượng bộ.

– Ừ, hihi

Sau đó, nhỏ ở lại với nó cho tới khi cô y tá báo hết giờ thăm bệnh, còn hắn và Gia Long lấy lí do có việc, nhanh chóng ra về để đi điều tra xem ai đã lái xe đụng nó.



Phần 32:

Địa điểm: Biệt thự nhà họ Vũ……..

– Anh làm ăn cái kiểu đó hả? – Tuyết Lan tức giận hét lên trên điện thoại.

– Làm sao tôi biết được? Đột nhiên có người nhào ra cứu cô ta, tôi cũng đâu có muốn.

– Đúng là ăn hại mà, lo mà trốn đi, nếu không muốn vào tù.

– Cái gì chứ? Còn tiền của tôi?

– Đừng có mà mơ, không làm được việc mà đòi tiền hả?

Nói xong, Tuyết Lan tắt máy và gọi cho Trang Linh:

– Alo, chuyện gì vậy?

– Thất bại rồi, số cô ta cũng lớn lắm.

– Vậy sao? – Cô lạnh nhạt đáp, cố che đi sự vui mừng của mình.

– Phải, lần sau tao sẽ không thất bại nữa.

– Mày lại muốn làm gì?

– Tao sẽ chia rẽ anh Phong và nó, chỉ cần anh Phong ghét nó, anh ấy sẽ bỏ nó, hahaha – Cô ta cười lớn.

– Tuỳ mày thôi, tao có việc rồi, nói chuyện sau đi.

– Sao mấy hôm nay mày kì lạ vậy? Đừng nghĩ tới chuyện phản bội tao, mày còn nợ tao một mạng đó – Tuyết Lan đe doạ.

– Mày đừng đoán bừa, chuyện đó tao biết, không cần nói đâu.

Nói rồi, Trang Linh cúp máy, khẽ thở dài. Dĩ nhiên là cô nhớ, cô không sao quên được cái ngày mà Tuyết Lan đưa cô về từ cõi chết, kể từ đó, hai người thành bạn thân, hay nói đúng hơn cô trở thành nô lệ của Tuyết Lan. Trừ khi cô trả cho Tuyết Lan món nợ này, không thì cô sẽ chẳng thể nào bỏ đi được.

Sau khi nói chuyện với Trang Linh, Tuyết Lan gọi cho một người nào đó:

– Giết hắn đi, làm cho kín đáo.

– Vâng thưa cô, hãy giao cho chúng tôi.

Cô ta tắt máy rồi ngồi bày mưu tính kế để *** hại nó.

Tại khách sạn Diamond……………………

– Vậy sao? Cám ơn các anh

– Không có gì, chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi.

– Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho các người.

Tắt điện thoại, Eric càng chắc chắn vụ tai nạn của nó là do sắp đặt.