
t mình anh là cảm thấy sự áp lực kỳ lạ đó, thì ra Hình Dục cũng không chịu được. Nhưng, thân là con trai con gái của một cán bộ cao cấp, đây là cách sống mà họ không thể thay đổi được. Nếu như muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, chỉ còn cách lựa chọn từ bỏ quan hệ hoặc là chết.
Từ giây phút mà Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, mặc dù những người khác không có quyền hỏi về thân phận của cô, nhưng trong mắt người khác, cô mặc nhiên được coi là con dâu của thượng tướng lục quân Hình Phục Quốc. Vì vậy, thuộc hạ các cấp đương nhiên có trách nhiệm quan tâm chăm sóc tới nhất cử nhất động của cô. Họ quan tâm không chỉ tới sự an toàn của bản thân cô, mà còn cả những vấn đề trong cuộc sống riêng của cô nữa. Nói thẳng ra, cô căn bản không có cơ hội “hồng hạnh vượt tường”. Đồng thời, Hình Phục Quốc lại giao nhiệm vụ chăm sóc Hình Khải cho Hình Dục. Hình Dục làm thay chức trách của những binh sỹ cấp dưới, cô tuyệt đối không theo sát Hình Khải từng giây từng phút để tiến hành giáo dục về mặt tư tưởng, ngược lại cô còn trở thành túi trút giận, tiểu bảo mẫu của Hình Khải. Vì vậy, trong cuộc sống, Hình Khải đương nhiên có được nhiều tự do hơn.
Nghĩ đến đây, Hình Khải cụp mắt xuống vì cảm giác ăn năn hối hận, anh chỉ luôn nghĩ đến mình, chưa bao giờ nghĩ cô lại sống mệt mỏi đến thế.
“Giờ anh trở về rồi, bọn họ sẽ “yên tâm” hơn về em…” Hình Dục nhếch mép nói, quay người lại, rõ ràng cảm nhận được sự ăn năn của anh, ngay sau đó cười nói tiếp: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý định oán trách ai hết. Ngược lại, em còn phải cảm ơn tất cả những thứ mà nhà họ Hình đã cho em, bố anh đồng ý nhận nuôi em, cho em một cuộc sống không phải lo tới cơm ăn áo mặc, lại còn tạo cho em một môi trường học tập tốt nhất, giúp em có thể thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Chỉ là lúc này tâm trạng của em không tốt lắm, em muốn giải tỏa mà thôi.”
Hình Khải thật sự không biết nên nói gì với cô, nếu anh có khả năng thay đổi cuộc sống hiện tại, anh đã không phải khổ sở thế này. đương nhiên, anh cũng có thể thay đổi, nhưng cần có thời gian để tích lũy vốn liếng cho một gia đình độc lập, từng bước từng bước, bước ra khỏi vòng hào quang dành cho đám con cháu của cán bộ cao cấp nhà họ Hình.
“Haizz, em nói đúng.” Hình Khải thừa nhận những gì cô nói đều đúng, anh không phải người đàn ông né tránh trách nhiệm: “Khi nào mệt có thể nói với anh, anh sẽ có trách nhiệm đưa em ra ngoài chơi, dù không thể tránh cả đời nhưng cũng có thể tránh được một giờ, thực ra em có thể dựa vào anh.”
“Em có thể tin anh không?” Hình Dục chầm chậm ngẩng đầu lên.
“Đương nhiên.”
“Thật không?”
“Em nói vậy là có ý gì?” Hình Khải bắt đầu chau mày.
“Anh thật sự muốn nghe em nói?” Hình Dục ngồi thẳng dậy.
“Ừ!” Hình Khải bắt đầu cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng.
Hình Dục bình tĩnh đứng dậy, trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Em không muốn bị buộc cái danh tiếng tôn quý là con dâu của thượng tướng lục quân và ủy viên ban chấp hành trung ương để rồi bị người ta soi mói nữa. ở trong gia đình này, em… chúng ta chỉ đơn thuần là anh em thôi có được không?”
Miệng Hình Khải hé mở, chớp mắt như một con rối, anh không biết tâm trạng, vẻ mặt của mình như thế nào nữa, có lẽ là rất méo mó.
Cố nén cơn giận trong lòng, anh hỏi: “Từ khi bước chân vào nhà họ Hình em đã nghĩ thế rồi? Hay là do nhân tố bên ngoài tác động?”
Hình Dục trầm mặc hồi lâu, từ từ nhìn sang chỗ khác: “Cho dù là vì cái gì thì anh cũng không có ý định lấy em, thậm chí còn nghĩ ra đủ mọi cách để đuổi em ra khỏi nhà họ Hình, không phải thế ư? Sao anh không chịu nhìn thẳng vào sự thật? Anh cần sự chăm sóc của em, trong mắt anh em chẳng khác gì một cô bảo mẫu gọi đến thì đến bảo đi thì đi.”
Một câu nói đủ khiến Hình Khải nghẹt thở, thời gian đầu đúng là anh rất chán ghét cô, chỉ ước cô lập tức biến mất. Nhưng bây giờ thì sao?
Khi anh chuyển từ hận sang quan tâm, anh cũng chưa đặc biệt thông báo với cô lần nào.
Còn lúc này, đầu óc Hình Khải hỗn loạn, huống hồ anh không cách nào trả lời được những chất vấn của cô. Cô đã phải kìm nén bao lâu như thế, rút cuộc hôm nay cũng có thể nói hết ra rồi?
***
Hình Khải chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. đúng, chính là cảm giác bất lực. Dần dần, anh buông thõng hai tay, lê chân bước ra khỏi phòng…
Bí mật bao nhiêu năm chôn chặt trong lòng giờ đã được hóa giải, thay vào đó là sự thật vô tình, giờ anh rất hối hận vì đã hết lần này tới lần khác ép cô, ép tới mức cô không còn đường thoát đành phải nói ra sự thật. Anh rất hối hận, vô cùng hối hận.
***
Tối hôm đó, Hình Khải uống say lướt khướt trong quán bar, anh thật sự hy vọng khi mình tỉnh dậy, trên thế giới này không còn tồn tại người con gái có tên Hình Dục nữa, thích yêu đương thì yêu đương, thích làm gì thì làm nấy.
Trước khi say tới lịm đi, điện thoại lại đổ chuông.
Anh không nhìn rõ là ai gọi đến, nhưng trong lòng vẫn mong đấy là Hình Dục, liền hào hứng bắt máy.
“Hình Khải, anh đang ở đâu, xung quanh ồn lắm…”
Nụ cười trên môi Hình Khải vụt tắt, đấy không phải giọng của Hình Dục. Anh thật sự muốn tự cho