
hắt ra, đây chính là cuộc sống của một thiếu phu nhân mà cô hằng mơ ước.
Hình Khải liếc mắt nhìn về phía Hình Dục, hành động im lặng của cô đã chứng tỏ là cô không vui rồi. Xì! Xem nha đầu thối cô lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh còn chịu đựng được bao lâu.
An Dao gắp vài sợi khoai tây bóp giấm xào bỏ vào bát Hình Khải: “Anh nếm thử xem, món này em xào đấy.”
Hình Khải ừ một tiếng, chẳng có gì đặc biệt cả, vẫn là khoai tây thái chỉ mà thôi.
An Dao thấy Hình Khải không nói gì, bĩu môi, phụng phịu: “Em vì anh nên mới xuống bếp, ngon hay không cũng phải nói cho em biết chứ!”
Hình Khải cười khan hai tiếng: “Độ chua ngọt rất vừa, ngon lắm!”
An Dao mím mím môi, cười thỏa mãn, cầm bát lên tiếp tục ăn cơm.
Hình Khải thấy An Dao liên tục ngầm thể hiện tình cảm với mình, nhưng vở kịch này diễn biến nhanh tới mức anh không còn kiểm soát được nữa, vì vậy anh vội vàng và nốt chỗ cơm trong bát vào miệng, đang định đứng dậy rời khỏi bàn ăn thì Hình Dục đã nhanh hơn anh một bước, đứng dậy trước nói: “Anh ngồi nói chuyện với An Dao một lát, em có việc phải ra ngoài, bát đũa để đấy lát về em rửa.” Nói xong cô đi ra cửa thay giày. Lúc này Hình Khải mới để ý thấy, Hình Dục đã nhanh chóng thay xong áo khoác để đi ra ngoài.
“Em định đi đâu?”
“Việc riêng.”
“Việc riêng gì?” Hình Khải hỏi dồn.
Hình Dục không trả lời, đóng cửa đi luôn. An Dao lại hiểu lầm là Hình Dục đi gặp Đặng Dương Minh, nghiêng đầu cười: “Con gái thường có những bí mật nhỏ không muốn chia sẻ với người thân, anh đừng mãi coi em gái mình như đứa trẻ con thế nữa. Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì cũng không sao, cứ coi như em không tồn tại là được.”
Hình Khải nhìn về khoảng không trống rỗng phía cửa, từ từ nắm chặt tay lại.
***
Và lần này, Hình Dục đi một mạch tới tận 3 giờ sáng mới về nhà.
Cô rón rén mở cửa, không bật đèn ngay vì trong phòng khách tối đen như mực vang lên hơi thở nhè nhẹ đều đặn.
Cô lần tìm trong bóng tối chiếc áo khoác lớn, nhẹ nhàng đi đến cạnh ghế sô pha, đắp chiếc áo lên người Hình Khải.
Đột nhiên, đèn bật sáng, ánh sáng nhanh chóng rọi thẳng vào mặt Hình Dục…
Hình Dục lấy tay che mắt, rồi khẽ chớp chớp: “An Dao về rồi à?”
“Không về thì ngủ lại đây chắc?” Hình Khải day day huyệt thái dương, giáng một quả đấm đầy bạo lực vào thành ghế sô pha “Em biết rõ là cô ấy có cảm tình với tôi, mẹ kiếp, thế mà em còn cố ý tạo cơ hội cho bọn tôi được ở riêng với nhau?! Tôi hỏi em, xin hỏi em, em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi hay là em quá tự tin vào bản thân mình?”
Hình Dục nhướn mày, bất lực đáp: “Kỳ lạ thật! An Dao vốn là khách do anh mời tới.”
“Em!…” Hình Khải đứng bật dậy, nắm đấm vung lên sém chút nữa giáng thẳng vào mặt Hình Dục.
Thái độ của Hình Dục chẳng tỏ vẻ gì là khiếp sợ, cô vừa đi về phía phòng ngủ vừa cởi khăn và găng tay ra.
Đúng lúc cô định đóng cửa phòng lại, cánh cửa bị Hình Khải đạp mạnh bật ra, do lực đạp quá lớn, cánh cửa đập vào sống lưng cô, đẩy cô ngã xuống nền.
Hình Khải thấy vậy hít một hơi thật sâu, rồi vội vàng chạy tới đỡ Hình Dục dậy.
Hình Dục không nói gì, chỉ xoa xoa lưng, sau đó đứng dậy đi về phía giường.
“Này!” Trong giọng nói vừa có sự ngượng ngùng lại vừa có ý tức giận. Anh đuổi theo cô, cơn giận trong lòng sớm đã bị sự lỗ mãng của chính bản thân dập tắt.
Hình Dục nhìn anh cười: “Không sao, thật đấy, anh đi ngủ đi.”
Mặc dù trong lòng vẫn thấy ngượng nhưng Hình Khải không từ bỏ câu hỏi vừa rồi của mình: “Này, đừng nói lảng sang chuyện khác, vừa rồi em đi đâu?”
“Đầu tiên là đến thư viện, thư viện đóng cửa, em ra chợ đêm, ăn xong, em đi xem một bộ phim.” Vẻ mặt Hình Dục mệt mỏi, cô từ từ khép mắt lại.
“Ồ, vậy sao?” Giọng anh rõ ràng là không tin: “Tôi cảnh cáo em, em là người vợ mà bố tìm về cho tôi, em phải biết bổn phận của mình, bên ngoài bao nhiêu người nhìn vào…”
“Đúng, là bố đã cho em một gia đình. Có điều, em cũng là người, cũng có áp lực, một người thay bạn gái nhanh hơn thay áo như anh có tư cách để nói với em những lời đó không?” Hình Dục đột nhiên cũng cao giọng, ngắt lời Hình Khải.
Lần đầu tiên, Hình Dục nói ra những suy nghĩ trong lòng, mà lại là những lời chỉ trích anh, Hình Khải biết, đây gọi là một câu đánh thức người trong mộng.
Từ năm mười lăm tuổi khi Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, cô chỉ nhìn thấy cảnh anh thay bạn gái liên tục, giờ nếu nói anh muốn dừng chân, không chỉ Hình Dục không tin mà chính bản thân anh cũng thấy kinh ngạc.
Hình Dục nhìn Hình Khải nói: “Hình Khải, em muốn cuộc sống của mình giống như những người bình thường khác, nhưng lại sống trong một gia đình bị mọi người quá chú ý, em thường xuyên cảm thấy áp lực rất lớn…”
“Áp lực? Ai tạo áp lực cho em?”
“Những người xung quanh, bọn họ theo dõi cuộc sống của em, hàng ngày tính toán lộ trình em đi về, nếu em về muộn mà không báo cáo, mấy anh lính sẽ lập tức xuất hiện ở cổng trường. Đồ em mua từ ngoài mang về sẽ bị hệ thống kiểm tra, đến băng vệ sinh cũng bị kiểm tra. Em giặt quần áo lót họ cũng “nhiệt tình” giúp đỡ, em…”
“Đừng nói nữa!” Hình Khải ngắt lời cô. Hình Khải vẫn luôn nghĩ chỉ có mộ