Anh biết gió đến từ đâu

Anh biết gió đến từ đâu

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326933

Bình chọn: 9.5.00/10/693 lượt.

o: “Anh ấy rất thích trẻ con. Chờ chúng tôi..”

Ban nãy Trình Ca ngủ một giấc chưa tỉnh lắm, đầu óc choáng váng, mặt nhờn, xuống xe còn bị bụi và khí thải ào vào mặt. Cô đi mua nước uống, lại lấy nước rửa mặt. Người phụ nữ kia đã đi mất.

Trình Ca cũng không tìm, kéo vali đi ra ngoài trạm xe.

Đi ra đại sảnh vừa ngẩng đầu, thật xa trông thấy Bành Dã.

Anh đút hai tay trong túi, sống lưng thẳng tắp đứng ngay chính giữa cửa chính, bị nắng chiếu, áo quần ướt mồ hôi dính vào người, hình như chờ lâu lắm rồi.

Tim Trình Ca nảy lên một cái, sửng sốt vài giây, vừa định đi tới, một người phụ nữ bay nhào tới ôm lấy eo anh.

Thì ra, người phụ nữ đi cùng đường với cô, tên Hàn Ngọc.

Trình Ca chợt tỉnh táo cả người.

Trạm xe dơ bẩn lộn xộn, cô mặc Givenchy.

Một giây, hai giây, cô chờ Bành Dã đẩy cô ấy ra, nhưng anh không; cô cảm thấy cô không chờ được. Ánh nắng quá chói mắt, khiến cả người cô đều lắc lư một cái.

Cô xoay người đi vào trạm xe khách.

Chính là thời điểm như vậy,

Giống như quá khứ, cuối cùng có một thứ gì đó, là cô giao phó tất cả cũng không có đủ khả năng.

**

Trình Ca mua vé xe quay lại Tây Ninh lần nữa, cô nắm tay kéo vali, ngồi ngay ngắn thẳng tắp ở phòng chờ, không hòa hợp với mọi thứ xung quanh.

Cô rất bình tĩnh, chỉ cảm thấy hôm nay mệt mỏi, không có tinh thần gì.

Đột nhiên, một tia nước lạnh phun vào chân cô.

Trình Ca quay đầu, một đứa bé trai đang chơi súng bắn nước. Trình Ca nhìn cậu bé vài giây, rút khăn giấy ra lau khô chân.

Vừa thẳng người, lại một tia nước phun vào đầu gối cô, đứa bé trai cười ha ha, le lưỡi làm mặt quỷ với cô.

Trình Ca lại nhìn cậu bé vài giây, lau khô nước trên đầu gối.

Tia nước thứ ba, tia nước thứ tư phun tới, tia thứ năm phun vào mặt cô.

Trình Ca đổi sắc mặt, lạnh lùng cảnh cáo: “Cậu còn dám thử nữa xem.”

Cậu bé bị ánh mắt cô dọa, hu một tiếng khóc lớn. Người phụ nữ bên cạnh ôm con trai lên, giậm chân: “Cô vừa nói gì với con trai tôi đó, cô dọa nạt con nít hả!”

Người trong trạm xe nhìn sang, còn có người đến gần xem náo nhiệt.

Trình Ca không lên tiếng.

“Không phải chỉ không cẩn thận hắt một chút nước vào cô sao? Đến nỗi không? Làm khó dễ một đứa bé? Cô là người nào hả.”

Người mẹ che chở, đứa bé được sức gào khóc; đứa bé khóc đến tủi thân, người mẹ càng đau lòng tức giận,

“Cô dọa con trai tôi thành cái dạng gì vậy, người lớn như vậy nổi cáu với con nít, cố tình sao? Ăn mặc trông ra dáng thế, người thành phố lớn thì xem thường chúng tôi à? Cô tới đây làm gì, chỗ này không hoan nghênh cô.”

Trong ánh mắt của người cả trạm xe, Trình Ca đứng lên kéo vali định đi.

Người phụ nữ không buông tha, tiến lên kéo vali của cô: “Cô xin…”

Trình Ca xoay người bất thình lình đẩy một cái, người phụ nữ ngã xuống đất. Bà ấy không ngờ Trình Ca không động khẩu lại động thủ, sau một giây, gào khóc: “Đánh người kìa, đánh con trai tôi rồi lại tới đánh tôi kìa!”

Đám đông chỉ chỉ trỏ trỏ, Trình Ca nhanh chóng chen ra ngoài, bước nhanh đi qua hành lang tối om dơ bẩn, vừa nhét điếu thuốc vào miệng, tay run rẩy châm thuốc.

Cô tránh vào toilet.

Mùi hôi thối áp đảo, cầu tiêu không có cửa phòng riêng, đâu đâu cũng có giấy vệ sinh, băng vệ sinh, chất lỏng khắp nơi.

Trình Ca hung hăng hút vào hơi thuốc, mùi hôi bốc lên đến mức phổi cô đau, cô ném thuốc xuống đất nghiền nát, nhanh chóng mở túi xách lấy thuốc, quá nhiều lọ cô cầm không hết, dứt khoát đổ hết vào bồn rửa tay, cũng mặc kệ trong bồn đó đầy vết bẩn bùn dơ bẩn.

Tay run rẩy dữ dội, cô dựa theo liều lượng trên lọ, đổ thuốc ra nhét vào miệng, cũng không có nước cứ nuốt thẳng xuống như vậy.

Nhưng tay vẫn đang run, run lên bần bật, một lọ thuốc đổ đầy tay, nhiều hơn rơi vãi vào bồn rửa tay và sàn nhà dơ bẩn.

**

Cửa chính trạm xe dưới ánh nắng chói chan,

Bành Dã có chút ngẩn người, sửng sốt một lúc lâu, mới cố sức đẩy người phụ nữ quấn chặt trên người ra, nhíu mày: “Tại sao là em?”

Hàn Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt yên lặng: “Anh cho rằng là ai chứ?”

Bành Dã nheo mắt, nhìn cô ấy một lúc, cũng không nói gì cả, xoay người bỏ đi.

Anh đi tới dưới tàn cây gần đó, khẽ cắn răng, lau mồ hôi trên mặt, móc thuốc lá ra hút.

Hàn Ngọc đứng sau lưng anh, yên lặng chờ đợi.

Bành Dã hút hết một điếu lại thêm một điếu, hoàn toàn không quay đầu nói chuyện. Lúc sắp xong điếu thứ ba, cách đó không xa truyền đến tiếng xe cấp cứu.

Có người đi qua, thảo luận: “… Hù chết người rồi, trong toilet công cộng, bẩn chết đi được, mặt trắng như ma, mũi miệng đầy bọt mép, không có hơi thở…”

Bành Dã hút xong một hơi cuối cùng, ném tàn thuốc xuống đất, hung hăng nghiền qua lại mấy cái, mới quay đầu nhìn Hàn Ngọc: “Đi đi. (1)”

Hàn Ngọc gật đầu mỉm cười: “Được.”

Chương 54

“Tôi nói, em đi.”

“…”

**

Bành Dã đến buồng bán vé xem, nhưng xe quay lại Tây Ninh đã hết.

Lái xe từ Cách Nhĩ Mộc về trạm bảo vệ, dọc đường Bành Dã không có lời nào để nói.

Hàn Ngọc mở miệng trước: “Em tưởng anh sẽ không nhận ra em.”

“Bề ngoài của em không thay đổi lắm.”

Hàn Ngọc nói: “Anh cũng không thay đổi lắm, chỉ đen một chút.”

Bành Dã lái xe, không có lời muốn nói.

Câu hỏ


XtGem Forum catalog