Pair of Vintage Old School Fru
Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les!

Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les!

Tác giả: D.K (Devil King)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324070

Bình chọn: 7.00/10/407 lượt.

ự quan tâm chưa từng thấy. Một nụ cười đẹp chưa từng có. Cũng tốt, cũng thông minh, thay vì nghiện hôn môi thì nghiện hôn trán vẫn tốt hơn chứ, anh ấy sẽ đỡ mệt và khó thở hơn, sinh lí cũng sẽ được bảo toàn. Quá thông minh! Quá tuyệt vời! Đồ đểu! >_<

Như đọc được suy nghĩ của tôi, tiểu Linh gõ nhẹ vào đầu tôi và hơi nhăn mặt.

-Không phải cho em!

Cái cách anh ấy xưng là "em" ngọt ngào gấp trăm gấp nghìn lần cái con người đó. Vì anh ấy là gay? Điên sao? Vì anh ấy yêu tôi nhiều và tôi cũng yêu anh ấy nhiều nữa, tình yêu có thể dung thứ và hiểu được cho nhau tất cả, không non trẻ và ích kỉ như của ai đó.

Kể ra thì được hôn vào trán mỗi ngày thế này cũng tốt, không nghiện sex, không nghiện những thứ bê bối, dâm ô, sẽ chỉ nghiện những thứ giản đơn, nhẹ nhàng và trong sáng. ^_^

Cuối cùng cũng tha cho tôi về.

Hôm nay là ngày vui vẻ. Hương vị của hôm nay nếu đúc kết lại bằng một từ thì tất nhiên sẽ là "ngọt ngào". ^-^ Vị ngọt đầy mê hoặc.

-Giờ mới về?

Bước vào phòng, một giọng nói lạnh gáy. Ngửa mặt lên, cả tá ánh mắt lạnh lùg.

Opps, tôi quên mất rằng mình đã mất tích từ ngày hôm qua, qua đêm và qua một ngày luôn. +_+ Biết nói sao bây giờ? Mà kệ đi, tôi còn đang giận đấy nhé!

Chưa kịp nói gì thì đã bị tra khảo.

-Đi không nói một câu, bệnh tình thì đầy mình, qua đêm ở ngoài, điện thoại không mang, cả gã gay đó nữa, gọi không thèm nghe, ra đi với mái tóc dài, mặc váy đi giày cao gót nhưng trở về lại là trang phục lạ hoắc phong cách buồn cười. Tóm lại là chuyện gì đã xảy ra? Anh mà không khai ra hẳn hoi em mách bố mẹ anh thật.

Bình tĩnh cái coi, nóng nảy là dễ.... Có khá nhiều vấn đề cần phải giải thích đây.

-Đầu tiên, anh không phải con nít để phải "khi đi em chào khi về em hỏi" (hay gì đó đại loại thế), bệnh tình anh thế nào anh tự biết lo, anh là bác sĩ. Thứ hai, điện thoại không mang là vô tình, anh qua đêm ở ngoài là quyền của anh, vẫn bình an vô sự không mất mát cái gì tối quan trọng là được (mà nghĩ coi đi chơi với gay thì mất cái gì được). Thứ ba, sao mi phải điều tra nhân dạng trước khi ra đi của anh hả? Sợ anh bị mất tích còn biết lối mà rao tìm à? Thứ tư, phong cách này gọi là Hàn Quốc, chẳng có gì gọi là "buồn cười" cả. Cuối cùng đừng có dọa anh!!!

Tuân một lèo dài hơn cả của con nhỏ, tôi thở lấy hơi rồi mới thắc mắc.

-Mà mi bảo gọi cho tiểu Linh không được á?

-Tiểu Linh?

Giọng một đứa khác vang lên. Là vợ Uyên của tôi, đang giận mà, không quan tâm.

Quái lạ, sao lại gọi cho tiểu Linh không được? Vụ này đáng nghi, phải điều tra thêm trước khi kết tội một trong hai nói dối.

-Thôi được rồi, để nói sau, anh đi thay đồ đi, chuẩn bị ăn uống.

Sao hôm nay tụ họp ở đây đông vui thế? Quên là tôi đang giận mấy người à? Nói cho mà biết anh đây giận hơi bị dai!

-Cái gì?

Đã nói bình tĩnh mấy cái đứa này? = ="

-Sao anh dám ở lại nhà hắn ta chứ? Hắn ta là gay nhưng nếu có gì đó thì anh mới là người thiệt biết không?

Vợ Uyên sốt sắng nhất. Có phần cảm động. Không được, mình là kẻ thù dai!

-Nhưng cuối cùng cũng có gì đâu chứ? Tụi bay cứ lo xa, tiểu Linh là người trầm tính không có ham muốn xấu xa gì như anh đâu, anh khôg chủ động thì thôi...

Tôi cười khì khì, nhưng đột nhiên lạnh gáy khi nghĩ đến nụ hôn của tiểu Linh và vụ mình bị áp đảo tối qua. Thật là, cuối cùng cũng có gì đâu, vừa nói khỏi miệng đã tự mình dọa mình. Kh.ốn nạn!

Rồi tôi kể cho bọn nhỏ tất cả những chuyện của mình, tất nhiên là tua qua cảnh nóng của mình để đỡ bị trêu chọc. Nghe xong, cả lũ đều thở dài chán nản.

Ku Tài lên tiếng trước tiên.

-Anh yêu tên gay đó thật rồi hả? Hắn ta có chắc là cũng yêu anh không?

-Hỏi đã thừa còn hỏi ngu!

-Thì cứ hỏi thế cái tên này? >“<

-Không yêu mà hôn nhau như đúng rồi à? >“<

Phát cáu, sôi cả máu!

-Hôn? Anh...hôn một tên gay ấy hả???

Chết, lỡ miệng. TT__________TT

Nhưng thái độ kì thị của tụi nó làm tôi điên quá! Tôi bực mình gắt:

-Gay thì sao? Tụi bay đã nhìn thấy anh ấy chưa mà dám nói thế? Đờ mờ, cứ thử nhìn thấy tiểu Linh nhà anh coi, bố thách tụi mày cưỡng lại được.

-Không phải thách!

Còn nhỏ "già" lên tiếng rất chi là ngu. Ngay lập tức ku Tài dìm ngay tụi nó.

-Không đùa đâu, hắn ta đẹp trai lắm, đến tên Dương còn phải mê thì tụi mình không phải đối thủ của hắn ta đâu.

-Thật hả?

Tôi cốc cho mỗi đứa một quả, xì xầm xì xầm, nghe thấy hết rồi!

-Đấy, thế cho nên tụi bay đừng có xen vào chuyện của anh, anh biết tự giải quyết, cứ thử táy máy coi, đừng trách...

Đừng trách tôi tại sao tôi lại trở nên như thế...

Chuông điện thoại đứa nào nghe buồn nôn thế hả??? >“< Mất hứng!

Một đồng chí đã cáo lão ra ngoài nghe điện thoại người yêu.

Tôi tiếp tục kế hoạch khủng bố, các đồng chí còn lại có phận sự truyền đạt lại nội dung khủng bố cho đồng chí vắng mặt kia.

-Lần này tụi bay xen vào chuyện của anh coi như tha, nhưng lần sau còn như thế nữa thì đừng trách...

Đừng trách tôi tại sao tôi lại trở nên như thế...

Lại đứa nào nữa thế??? >“<

-Em xin lỗi, dạo này hot nhạc chuông đôi. ^_^

-Đôi gì giữa hai đứa con gái hả?

Cáu lắm rồi!!! >“<

Lại một đồng chí ra đi.

Tiếp tục nhưng cắt giảm