Disneyland 1972 Love the old s
Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Tác giả: GracieAlisonSwift

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323375

Bình chọn: 7.00/10/337 lượt.

, tôi thấy mình nằm trong phòng. Là căn phòng của tôi và Thiên An ở. Nhưng tôi chẳng thấy Thiên An đâu hếtTôi dụi dụi mắt rồi nhớ lại hôm qua… Hình như lúc đó tôi và hắn đang chờ mưa sao băng ở tầng thượng của khách sạn… Và sau đó tôi…Ngủ trên vai hắn!!!!!OMG!!!Mà khoan đã, mấy giờ rồi nhỉ? Tôi đi xung quanh phòng tìm cái đồng hồ thì thấy trên bàn có một tờ giấy gì đó“Hôm qua thấy cô ngủ ngon quá nên không kêu cô dậy để ngắm mưa sao băng. Theo lịch thì sáng nay sẽ chơi tự do. Thiên An bảo không khoẻ nên về trước rồi. Thế đấy, tôi chưa làm gì cô đâu nhé :)P/s: Cô ăn cái gì mà nặng thế hả?”Là lời nhắn của Huy– – – oOo – – –Cuối cùng cũng đến cái thời khắc mà tôi trông chờ nhất: Đi về nhà.Mặc dù có hơi tiếc cái cơn mưa sao băng ấy… Mất công tôi đợi gần hai tiếng đồng hồ…Nhưng thôi, được về nhà là tốt rồi– – – oOo – – –Về đến nhà, tôi quăng cái balo qua một góc phòng rồi nằm phịch lên giường.Reng reng rengĐiện thoại của tôi reo. Một số lạ gọi đến. Không phải tên Huy kia đang bày trò gì đó đấy chứ?Tuy hơi nghi ngờ, cuộc gọi này 99% của tên Huy rồi còn gì, chỉ có mình hắn mới gọi cho tôi thôi, nhưng tôi vẫn bắt máy“Alo?” – Tôi nhấc máyVà nếu như lúc nãy tôi có nói là 99% cuộc gọi này là của tên Huy, thì cuộc gọi này lại thuộc 1% còn lại“Cô là Hạ Vy?” – Một giọng nữ nghe có vẻ đã lớn tuổi và khá lạnh lùng đáp lại“…Đúng ạ” – Tôi gật đầu, khẽ nheo mắt. Ai gọi cho tôi vậy nhỉ?“Tôi là mẹ của Huy” – Giọng nói ấy vẫn lạnh lùng đến mức đáng sợ“Chào… Chào bác…” – Tôi ngập ngừng, phần vì quá bất ngờ, phần vì có hơi sợ trước vẻ lạnh lùng pha chút khó chịu của giọng nói đó“Tôi không có nhiều thời gian nên vào thẳng vấn đề chính nhé. Tôi nghe nói giữa cô và con trai tôi đang có gì đó” – Mẹ Huy nói bằng chất giọng đều đều – “Tôi không biết đó là thích, hay là yêu, hay là cái gì đó lãng mạn hơn thế nữa, và tôi cũng không quan tâm. Nhưng tôi muốn nói với cô rằng, cho dù nó có là cái gì đi chăng nữa, hãy chấm dứt đi”“Cháu…” – Lúc này thì mắt tôi mở to hết cỡ, và một nỗi sợ vô hình xâm chiếm lấy tôi, mặc dù tôi cũng chẳng rõ là tôi đang sợ cái gì nữa“Theo như tôi điều tra được thì cô là đứa con ngoài giá thú của gia tộc Trần. Nghĩa là cô không được công nhận. Một người như vậy làm sao có thể sánh bước cạnh Huy được. Còn Huy có trọng trách lớn và quan trọng thế nào với gia tộc Kim, chắc cô cũng biết nhỉ. Thế nên, tôi nói lại một lần nữa, hãy chấm dứt với nó đi. Tránh xa nó ra!”“Cháu…” – Tôi vẫn ngập ngừng không biết phải nói gì“Còn nữa, tôi cũng đã quyết định vị hôn thê cho Huy rồi. Đó là Thiên An. Một tiểu thư như nó có lẽ sẽ hợp với Huy. Tôi cũng sẽ rất vui nếu cô cũng ủng hộ chúng” – Mẹ Huy nói mặc dù trong câu nói ấy chẳng có vẻ gì là vui cả“…”“Xin lỗi, tôi có cuộc hẹn với đối tác rồi. Hãy nhớ lấy những gì tôi nói. Chào cô” – Mẹ cậu ấy nói nhanh rồi tắt máyTôi đặt điện thoại lên giường, mắt nhìn vào một khoảng không vô định“Có chuyện rồi” – Lời nói của Huy hôm ấy… Cái lúc mà tôi nghe lén cuộc nói chuyện giữa cậu ấy với Vũ Phong ấy…Khoan đã… Trong đầu tôi chợt loé lên một ý nghĩ… Phải chăng chuyện Thiên An nói lúc trước là chuyện này? Và nếu đó là lí do mà Huy chuyển sang dọn đến ở nhà của tôi…Hình như tất cả sự việc đó… Hoàn toàn khớp với nhau… Hoàn toàn hợp logic!Hoá ra tất cả mọi chuyện lại bắt Tôi ngồi xuống, tựa đầu vào cánh cửa. Mệt mỏi, bất lực…Tôi biết là những quãng thời gian đẹp sẽ không bao giờ kéo dài lâu, tôi vẫn biết chứ…Nhưng mà… Tôi không nghĩ là mọi chuyện lại trở nên rối rắm đến nhường ấy…Và trong lúc rối ren này đây, tôi chợt nhận ra rằng… Hình như tôi thích Huy thật rồi. Thích nhiều hơn cả tôi nghĩ đấy chứ…Thích cái tên tính tình đôi lúc lại giống hệt trẻ con ấy… Cái tên lúc nào cũng lạnh như băng ấy…Và tôi tự hỏi… Tôi phải làm gì tiếp theo đây? Rời xa Huy ư, như lời của mẹ cậu ấy? Hay là cứ làm ngơ mọi chuyện như Huy nói?Tôi cảm thấy như mọi thứ đang vuột dần khỏi khỏi tay mình vậy. Cả Huy, cả cuộc sống bình yên trước đây nữa…– – – oOo – – –Căn nhà im lặng đáng sợ. Tôi và Huy, cả hai không ai nói với ai câu nào. Hoặc đúng hơn là, chúng tôi không biết phải nói gì với nhau cả.Bước đến phòng khách, tôi tựa người vào cửa kính, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn. Thời khắc cuối cùng của mặt trời, nhuộm cả thế giới trong màu đỏ…Tôi cần bình tĩnh lại. Tôi nghĩ vậy.Bỗng Huy bước tới, cậu ta cũng đưa ánh mắt nhìn cả không gian dường như đã được nhuộm trong màu đỏ, thở mạnh một cái rồi mở lời“Vy…”“Có gì không…?” – Tôi hỏi một cách vô hồn“Hay là… Chúng ta hãy rời khỏi thành phố này đi.. Ra khỏi nơi này đi… Tránh xa khỏi mẹ tôi…” – Huy nói bằng một giọng nói rất mệt mỏi. Tôi nghĩ là cậu ta đã suy nghĩ rất nhiều về việc này“Huy… Cậu đang nói gì vậy? Bình tĩnh lại một chút đi” – Tôi chau mày – “Cậu biết cậu vừa nói gì chứ…?”“Tôi biết” – Huy gật đầu“…”“…”Chúng tôi tiếp tục chìm trong không khí trầm lắng. Tôi khẽ thở dài một tiếng.“Tôi đã từng nói rằng tôi thích cô… Đó là thích thật đấy…” – Huy khẽ cười – “Tôi thực sự cần cô… Nhất là vào lúc này… Vậy nên đừng đi đâu cả, hãy cứ ở bên cạnh tôi như trước đây thôi”“…” – Tay tôi nắm chặt