
Bà cô giáo đọc dõng dạc rồi đưa chìa khoá phòng cho Gia Huy“Mỹ An và Hoàng My ở phòng 202”“….”“…”“…”“…”“…”Mãi vẫn không có tên mình, tôi bắt đầu sốt ruột“Cặp cuối cùng, Thiên An và Hạ Vy ở phòng 291” – Bà cô đọc rõ to – “Các em có 2 tiếng để chơi tự do trước khi chúng ta đi ăn trưa”Gì cơ chứ? Tôi ở cùng phòng với Thiên An sao…? Cô ta lại ghét tôi như thế thì…Tôi lén quay sang nhìn Thiên An thì thấy cô ta còn shock hơn cả tôi“Hứ…” – Thiên An dậm chân bực tức và nhận lấy cái chìa khoá phòng từ tay bà cô giáo rồi bỏ đi, lôi xềnh xệch cái vali màu hồng sáng chói theo sauTôi tự hỏi chỉ ở đây đúng 1 đêm, sao cô ta lại phải mang cả cái vali theo nhỉ?Nhìn cũng đủ để biết cô ta bất mãn cỡ nào… Gì chứ? Tôi cũng có muốn thế đâu… Làm như tôi thích ở cùng phòng với cô ta lắm ấy– – – oOo – – –Căn phòng im lặng đáng sợ… Thực sự là đáng sợ…Thiên An và tôi ngồi trong phòng, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào. Thấy cô ta khó chịu ra mặt như vậy nên tôi cũng chẳng muốn nói gì nhiều. Thật ra tôi cũng đâu muốn như vậy đâu chứ…Ring ring ringĐiện thoại tôi reo lên. Số máy lạ…?“Alo?” – Tôi bắt máy“Cô ở phòng mấy?” – Đầu dây bên kia trả lời“Khoan đã… Huy?” – Tôi hơi bất ngờ vì giọng nói đó nghe có vẻ quen, cũng chẳng hiểu sao mình lại nghĩ đầu dây bên kia là cậu ta nữa“Ừ. Cô ở phòng mấy?” – Tên Huy lặp lại câu hỏi“Làm… Làm sao cậu có được số điện thoại của tôi?” – Tôi ngạc nhiên“Cô ở phòng mấy?” – Hắn vẫn kiên nhẫn hỏi“Cậu biết làm gì?” – Tôi hỏi vặc lại“À thôi khỏi. Tôi có tờ danh sách phòng rồi” – Tên đó cười gian rồi cúp máy“Khoan đã, làm sao cậu có được?! Khoan đã…” – Mặc cho tôi hét như điên, hắn ta vãn nhẫn tâm cúp máyTên này…Tôi nghiến răng ken két nhìn cái điện thoại. Nhưng rồi tôi nhận ra một ánh mắt đang nhìn về phía mìnhThiên An?Tôi ngước mặt lên thì đúng thật, cô ta đang nhìn mình“Cô… Tôi cũng chẳng hiểu cô đã làm gì mà Gia Huy lại có thể thích cô nhiều đến vậy nhỉ?” – Thiên An nghiêng đầu“Tôi không…” – Tôi cố thanh minh“Cô nên trân trọng những khoảng thời gian này đi. Vì, cô biết đấy, những khoảng thời gian đẹp sẽ không kéo dài đâu. Và sắp tới cô sẽ phải xa cậu ta đấy. Mà có lẽ là… Xa mãi mãi…” – Thiên An nói đầy ẩn ý, ánh mắt cô ta thì trông thật đáng sợBỗng dưng tôi lại có một dự cảm chẳng lành CHAP 17: NGẮM SAO BĂNG TRÊN BIỂN (P2)“Cô nên trân trọng những khoảng thời gian này đi. Vì… Cô biết đấy, những khoảng thời gian đẹp sẽ không kéo dài đâu. Và sắp tới cô sẽ phải xa cậu ta đấy. Mà có lẽ là… Xa mãi mãi…” – Thiên An nói đầy ẩn ý, ánh mắt cô ta thì trông thật đáng sợ“Ý cô là sao?” – Tôi nghiêng đầu“Không có gì” – Thiên An phẩy tay – “Chuyện này trước sau gì cô cũng biết thôi, nhưng có lẽ biết sau sẽ hay hơn”“Nếu cô bất mãn chuyện gì thì nói thẳng ra đi!” – Tôi bắt đầu khó chịu với thái độ úp úp mở mở của cô ta“Ồ không, chuyện này chẳng liên quan gì đến sự bất mãn của tôi đâu. Nhưng mà, hẳn cô cũng biết nhỉ? Mẹ Huy là một phụ nữ quyền lực trong thế giới này. Dính dáng đến bà ấy là một sai lầm lớn đấy…”“Ý cô là chuyện này liên quan đến mẹ Huy à?” – Tôi ngờ vực“Thế nhé, cứ tận hưởng chuyến đi chơi này đi” – Thiên An mỉm cười một cách khó hiểu – “Uhm… Trước khi nó chỉ còn là kỉ niệm…”‘Trước khi nó chỉ còn là kỉ niệm’? Thiên An, ý của cô là sao vậy chứ?– – – oOo – – –Sau đó Thiên An chẳng nói gì thêm, mặc cho tôi có hỏi như thế nào đi nữaCốc cốc cốcTiếng gõ cửa. Chắc chắn là tên Huy rồi…Thiên An tuy ngồi gần cửa hơn nhưng chẳng phản ứng gì, hình như là cô ta không có ý định mở cửa thì phải.Cô ta đưa ánh mắt nhìn tôi như đang ra hiệu là ‘cô mau mở cửa đi’. Qua cú điện thoại ban nãy chắc cô ta cũng đoán được người đang gõ cửa là Gia Huy. Có lẽ cô ta không muốn chạm mặt Huy chăng?Tôi liếc nhìn thấy thái độ của cô ta thì tiến đến và mở cửa. Là Huy thật…“Cậu… Làm sao tìm được phòng tôi cơ chứ?” – Tôi thực sự ngạc nhiênĐúng là lúc nãy hắn có nói qua điện thoại rằng hắn đang có trong tay danh sách phòng của các học sinh, nhưng tôi chẳng tin lắm. Đó là tờ giấy mà thầy hiệu trưởng luôn cầm theo, chưa kể thầy hiệu trưởng lại rất khó tính, làm sao hắn có nó được?“Cô nghĩ tôi không biết lợi dụng sơ hở để cướp lấy tờ giấy từ tay ông ta hả?” – Huy dường như cũng đoán được suy nghĩ của tôi. Cậu ta khẽ cườiMột nụ cười nửa miệng… Đôi mắt vẫn lạnh băng như thế… Nhưng đẹp mê hồn… Thực sự rất đẹp và… Rất cuốn hút“Đến giờ ăn trưa rồi” – Cậu ta nhìn đồng hồ đeo tay – “Tập trung ở nhà hàng để ăn trưa”“Uhm…” – Tôi gật đầu– – – oOo – – –…Buổi tối…“Đây là đài thiên văn Paradise được trường Venus thuê trong đêm nay để cả trường cùng được ngắm sao băng. Đài thiên văn Paradise hiện là đài thiên văn tiên tiến nhất của nước với diện tích rất rộng và được trang bị hàng trăm chiếc kính thiên văn…” – Người của đài thiên văn liên tục ba hoa quảng cáo, mặc cho đám học sinh bên dưới chẳng ai quan tâm mấyNhưng đúng thật là đài thiên văn này rộng thật, có cả một mái vòm khổng lồ được làm bằng kính để người đứng trong đây cũng có thể quan sát được các vì sao, lại còn được xây gần biển nên tại đây cũng có thể nghe tiếng rì rào của sóng biển. Hơn nữa những chiếc