pacman, rainbows, and roller s
Angel And Devil

Angel And Devil

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324871

Bình chọn: 9.5.00/10/487 lượt.

vừa đến, Nó nhìn mọi người, tất cả như đang mờ dần, chỉ có Tiểu Thiên và nó tồn tại trong lớp học này, trong thế giới này… Tiểu Thiên thì vẫn vậy, không có phản ứng gì vẫn sắc lạnh như ngày thường làm cả lớp tiếp tục bàn tán

– Quả là Tiểu Thiên dù có bạn gái rồi vẫn lạnh lùng như ngày nào

– Cậu ấy mãi là thiên thần của chúng ta…

Đó nhưng câu nói lớn mà nó vô tình nghe được…

Thật sự mà nói, nó không muốn nghe những lời bàn tán nhảm nhí này nữa mặc dù những lời này có phần đúng sự thật. Ngay cả nhỏ Trân ngồi đằng sau cũng xôn xao bàn tán chuyện của nó, cậu ta không còn khều móc nó như mọi ngày nữa! Đó là những thay đổi đầu tiên mà nó phát hiện và nó biết, sẽ còn rất nhiều thay đổi. Thay đổi sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay…

(Hết chap 41)

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Lựa chọn là điều con người phải làm trong cuộc sống…

Tớ đã lựa chọn, đã nghe theo trái tim mình…

Nhưng tớ biết, tớ đã lựa chọn sai hoàn toàn

Biết là sai nhưng vẫn làm, đó là tớ

“Con người có đôi lúc phải sai để rồi đúng???”

(Katysi)

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Chap 42: THAY ĐỔI

Hôm nay Tuấn không đi học. Nó bất chợt nghĩ đến cậu ta khi vừa ngồi xuống bàn. Nó còn nhớ hôm qua Tuần nói sáng nay sẽ tới chở nó đi học vậy mà người đến không phải Tuấn mà là Tiểu Thiên. Cái bàn của nó và Tuấn ngồi hôm qua, hôm nay trở thành cái bàn của nó và Tiểu Thiên. Đó là ý cô giáo. Giờ nó mới phát hiện ra một điều khác lạ đó là: Tiểu Thiên nghĩ thì Nhật đi học, còn Nhật nghĩ thì Tiểu Thiên đi học. Không biết hai người có thảo luận với nhau để cho mỗi người đều được làm hotboy một ngày không nhỉ? Đang nghĩ thì một tiếng kêu làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Tiếng kêu đó không ở đâu xa mà phát ra từ bụng nó. Hôm nay nó lại không ăn sáng rồi. Đói kinh khủng! Nó cảm thấy mệt mỏi vô cùng vì đói bụng và cơn đói đó tăng lên nhờ sáng nay tự nhiên dậy rất sớm để chạy theo Thiên Bảo! Hai tiết học trôi qua nhưng hình như trong đầu Nhiên không có chữ nào. Cuối cùng giờ ra chơi cũng đến. Tiểu Thiên đập bàn làm Nhiên quay lại

– Có chuyện gì vậy?

– Đi ăn sáng- Tiểu Thiên không nhìn nó mà nói nữa, có lẽ cậu ta chỉ nói cho có thôi chứ không có ý mời nó đi thật, nghĩ vậy nên nó đã từ chối:

– Cậu muốn ăn thì đi một mình đi. Tôi hơi mệt

Nhưng đâu phải nói vậy là yên, Tiểu Thiên móc tiền trong túi ra đưa cho nó

– Mua cho tôi hai ổ bánh mì và hai chai nước đem lên sân thượng

– Cái gì? Cậu muốn ăn thì đi mua đi chứ. Sao lại là tôi

Nhưng câu nói sau đó của Tiểu Thiên làm nó tức tốc đi mua:

– Cậu quên nghĩa vụ của mình rồi sao?

Đó là làm vệ sĩ cho Tiểu Thiên, nói là vệ sĩ vậy thôi chứ thật ra có khác gì ôsin Híc! Cũng tại cái tờ hợp đồng vệ sĩ. Trong đó toàn là những điều có lợi cho tên Tiểu Thiên thôi Sao nó lại kí vào cái bảng chết tiệt đó chứ?

Nó vừa nghĩ vừa chạy vào căn tin, dĩ nhiên không quên mua cho mình một ổ bánh mì rồi chạy lên sân thượng, khi thấy nó tới mọi ánh nhìn đều chiếu vào nó nhưng nó chẳng buốn nhìn lại mà thẳng tiến lên sân thượng. Tiểu Thiên lúc này đang đứng chóng hai tay lên lang cang thả hồn vào khoảng trời trước mặt. Cậu ấy không khác gì một thiên thần đang nhìn ngắm gian sơn của mình. Có lẽ chỉ khác thiên thần ở chỗ là Tiểu Thiên không có cánh. Không thể bay đi, không thể bỏ mặt đất, không thể bỏ lại những phiền muộn mà trước giờ cậu ta phải ghánh chịu. Nó cứ đứng nhìn Tiểu Thiên, cố gắng hiểu con người này hơn, cho đến lúc thiên thần cất tiếng gọi:

– Mang đồ ăn đến đây đi

Nó giật mình chạy tới đưa túi đồ trên tay cho Tiểu Thiên, có lẽ số phận của nó là làm người hầu cho thiên thần rồi, nó muốn trốn cũng không khỏi nên đành chấp nhận một thời gian rồi từ từ “trốn mất” thôi! Tiểu Thiên vẫn không nói gì, lấy bánh mì trên tay nó rồi ăn nhanh. Nhưng cậu ta không thể không nói khi thấy nó cứ chết chân ngắm mình ăn.

– Cậu làm gì vậy hả? Ăn đi

Không biết tại sao lúc gặp Tiểu Thiên, nó lại không bao giờ thấy đói bụng như lúc này đây nó không thấy đói mà chỉ thấy trái tim mình đang rung lên. Nếu cứ thế này chắc nó không thể nào đứng nỗi quá. Nó đành đứng sang một góc khác của sân thượng cắm cúi nuốt bánh mì, không biết từ khi nào nó đã thay đổi như vậy, lại còn thay đổi không thể khống chế được nữa!

– Mai cậu có rảnh không?- Tự dưng Tiểu Thiên quay sang nó hỏi:

– Hả?

– Cậu làm gì cứ hả y như một con ngố vậy. Có rảnh không?

– Ừ thì có- Nó đã hơi tứ giận trước lời nói khiếm nhã của Tiểu Thiên!

– Mai tôi muốn ra biển

– Cậu muốn ra biển thì cậu đi đi, nói tôi làm gì?- Nó dửng dưng nói

– Cậu là vệ sĩ, tôi đi biển không lẽ cậu ở nhà?

Nó tròn mắt nhìn Tiểu Thiên, nó chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp này:

– Ừ, vậy tôi phải đi với cậu hả?

– Chứ sao?- Tiểu Thiên trả lời như đó là chuyện đương nhiên nhưng đối với nó việc này chẳng hay chút nào!

– Nhưng tôi còn phải đi học?

– Vậy chiều mai đi, chiều mốt về

– Vậy tôi phải ở lại qua đêm sao? Không được.

– Tại sao?

– Tại…tại

– Không tại cái gì hết, cậu chỉ có một lựa chọn là đi thôi. Về thu xếp đồ đi ha

N